Người Tìm Xác

Chương 60 : Tình yêu của ba

Ngày đăng: 05:35 30/04/20


Để tìm ra sự thật, tôi mượn thiết bị giám sát của đàn anh khoa công nghệ điện tử để lắp trong nhà. Mỗi ngày tôi đều có thể giám sát tình hình ở nhà thông qua mạng trường học.



Nhưng sự thật vẫn luôn rất tàn nhẫn, gã đàn ông trong đoạn phim kia không còn là người ba quen thuộc của tôi nữa. Lão tàn độc, biến thái, không còn bất kỳ ranh giới nào của đạo đức con người…



Nhiều khi Tư Minh không đồng ý, bị ba tôi đánh một trận mới chịu nghe lời. Vào lúc này, mẹ kế chỉ có thể ở trong phòng lấy chăn che mặt để khóc, điều bà ta làm được chỉ là khóc mà thôi!



Chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế sẽ xảy ra trong nhà, lúc ấy tôi chỉ muốn đuổi hai mẹ con Tư Minh đi, như thế thì những chuyện kinh tởm này sẽ không xảy ra trước mắt mình nữa!



Nhưng thời gian dần trôi, tôi phát hiện mình bắt đầu cảm thông cho Tư Minh, đau lòng và muốn cứu nó!



Thế là cuối tuần nào về nhà, tôi cũng sẽ tìm đủ mọi cách để mang Tư Minh ra ngoài chơi, không để nó qua đêm trong nhà nữa. Tôi đột nhiên nhiệt tình như vậy làm ai cũng ngạc nhiên. Ngay cả bạn bè cũng nghi ngờ, không biết có phải tôi bị trúng tà không, vì chẳng phải trước đó tôi vẫn luôn ghét người em trai kế này sao?



Tư Minh cũng rất dè chừng khi ở với tôi, sợ tôi phát hiện ra sự khác thường của nó. Có một lần tôi không nhịn được nữa mới hỏi: "Sao mày không rời khỏi cái nhà này hả, sống khổ như vậy thì sao không đi đi?"



Tư Minh sửng sốt nhìn tôi, nó hiểu tôi đã biết hết. Tôi nhìn thấy, ánh sáng duy nhất trong mắt nó đã biến mất…



Một lúc lâu sau, nó mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười nói: "Anh, anh cảm thấy em rất bẩn phải không?"




Tôi ngây người nhìn Tư Minh, em ấy vẫn đang lo lắng bắt tôi mau xuống núi. Tôi đau lòng ôm nó lại rồi nói: "Tư Minh, chúng ta đừng xa nhau có được không, anh sẽ không để em ngồi tù thay anh, anh cũng sẽ không ngồi tù, vì lão già đó mà ngồi tù thì không đáng!"



Tôi và Tư Minh đều học kiến trúc, lúc ấy nhà máy cũng đang sửa sang lại nên có sẵn gạch đá, cát, xi măng. Thế là chúng tôi mất cả đêm để xây kín bức tường dưới hầm, chôn vùi thi thể của ba mình trong đó.



Vì sợ sẽ bị lộ, tôi dùng rượu cồn cao độ thiêu cháy mặt và tay của ông ta. Nếu sau này có ai phát hiện, thì khó xác định được danh tính của cái xác trong thời gian ngắn.



Căn hầm dưới đất này bình thường chỉ có ba tôi mới được vào, vì ông ta thường nghiên cứu cách điều chế loại rượu mới ở đây, cho nên người ngoài không thể nhận ra ở đây có một bức tường xi măng rất dày.



Dù ba tôi đột nhiên mất tích, nhưng cả nhà chúng tôi đều im lặng không nói gì, cũng chẳng có ai báo cảnh sát. Chuyện ông chủ trốn nợ ở đâu cũng có, nên chẳng ai quan tâm sống chết của ông ta.



Tôi tiếp nhận tất cả sản nghiệp của lão, sau đó lại sửa chữa nơi này thành một trang viên rượu. Trương Tiến Bảo, bây giờ cậu vẫn còn muốn lấy lại công bằng cho thứ đang ở trong bức tường kia ư? Chẳng lẽ lão không đáng chết à?”



Nghe Phương Viễn Hàng kể chuyện xảy ra năm đó, suy nghĩ của tôi biến đổi liên tục. Tôi không ngờ rằng Phương Tư Minh khỏe mạnh hồng hào bây giờ lại từng có quá khứ như thế, người bình thường nào dám tưởng tượng ra chuyện như vậy. Nếu không phải do chính miệng Phương Viễn Hàng nói, thì tôi còn không biết cánh tay phải của Phương Tư Minh đã tàn phế.



“Tôi sẽ không nói với người khác chuyện bức tường, nhưng nếu cảnh sát tới đây khám xét hiện trường, thì tôi không dám hứa chắc họ sẽ không phát hiện ra…” Nói rồi, tôi nhìn thi thể của Tôn Hạo trên salon, cậu ta vẫn ngồi im như thể đang ngủ thiếp đi.