Người Tìm Xác
Chương 600 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Về phần công ty dọn dẹp và một vài vết máu còn sót bên ngoài kia đều là manh mối mà Lý Đan Thanh để lại cho cảnh sát, vì muốn họ có thể2tìm ra ba người Lý Đông Bảo. Vì trong mắt cậu ta, bọn chúng đã giết người thì cũng nên nhận hình phạt thích đáng…
Kết quả đúng như mong ước của cậu ta, ba5tên Lý Đông Bảo đều bị bắn chết và chính cậu ta cũng biến thành “người bị hại” bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Khi nghe xong toàn bộ nội dung6kế hoạch của Lý Đan Thanh, tôi thực sự không biết nên đồng tình hay nên chán ghét đứa trẻ này nữa! Nó cũng chỉ vì muốn báo thù cho người bạn thân đã5chết mà xoay vần mấy người lớn như chúng tôi, còn nó thì đứng ở góc độ một thẩm phán để quyết định xem ai có tội, ai không…
Lý Đan Thanh thấy tôi nhìn3mình cả nửa ngày trời mà không nói chuyện, cậu ta bèn cười khẩy: “Sao? Không tin lời tôi nói à? Đừng tưởng chỉ có mình anh mới có thể nhìn thấy hồn ma…”
Tôi vội xua tay với cậu ta: “Không không, anh không có ý đó, thật ra anh không lợi hại bằng cậu đâu, cậu sinh ra đã có đôi mắt âm dương, còn anh thì ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy… một vài ma quỷ vớ vẩn.”
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt mập mờ: “Từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã có cảm giác anh không giống với những người khác, trong kế hoạch của tôi đã tính hết mọi trường hợp, nhưng tôi không tính tới việc anh xuất hiện.”
Nhìn cậu nhóc này khi thì chân thành, lúc lại gian xảo, tôi lấy điện thoại ra gọi, nói cho chú Lê biết mình không muốn tiếp tục điều tra về vụ án này nữa. Chúng tôi đã tìm được thi thể của Đổng Hạo Thiên và Giang Nam thì đã xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi! Còn chuyện ai đúng ai sai thì đấy không phải là thứ mà chúng tôi có thể phán xét được.
Sau đó tôi nghe chú Lê nói, cảnh sát đã tìm được thi thể thối rữa của Đổng Hạo Thiên và Giang Nam ở cái giếng sâu phía sau trường học, vụ án này coi như kết thúc.
Nhưng chân tướng sự thật thì mãi mãi chìm cùng năm người đã chết…
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi và Đinh Nhất cùng nhìn Lý Đan Thanh ra về, cậu ta từ chối lời đề nghị được tiễn về nhà, cậu ta cười với chúng tôi và nói: “Tôi đã nhìn thấy nhiều thứ tối tăm không kém gì các anh đâu…”
“Dấu hiệu xấu…?”
Chú họ gật đầu: “Ừ, tức là cơ thể bà ấy sắp hỏng rồi! Trông sắc mặt bà ấy bây giờ rất bình thường, nhưng trên người đã bắt đầu xuất hiện những đốm đen chỉ có ở trên thân người chết.”
Trong lòng tôi đánh thót, nghĩ thầm chẳng phải thứ mà chú nói chính là ban thi sao! Tại sao lại có thể như vậy?
Tôi sốt ruột hỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào sao ạ?”
Chú họ đau khổ, nói: “Chú đã nghĩ hết cách rồi, nhưng một khi cơ thể đã hỏng thì có cưỡng ép giữ lại hồn của bà ấy cũng vô dụng. Nếu để quá lâu, không biết khi xuống dưới bà ấy có phải chịu tội gì nữa không!”
Tôi biết, với tình cảm của hai chú thím, nếu còn cách thì chắc chắn chú sẽ không để thím ngồi trong nhà chờ chết như vậy. Xem ra cơ thể của thím đã đến lúc dầu hết đèn tắt rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cả đời này thím chưa được đi đâu cả, chỉ sống trong cái thôn nhỏ trên núi này là tim tôi lại cảm thấy khó chịu…
“Nước sôi rồi à? Chuẩn bị cho sủi cảo vào nồi thôi!” Giọng nói của thím họ đột ngột vang lên trên đỉnh đầu, tôi giật mình vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt.
Chú mở nắp vung ra nhìn thử: “Sôi rồi đấy! Thả sủi cảo vào đi!”