Người Tìm Xác

Chương 602 :

Ngày đăng: 05:42 30/04/20


Nhưng ngẫm lại thì thấy không đúng lắm, tôi nhớ lúc trước lão Bạch đã từng nói, cái bớt kia có thể thay đổi màu sắc, ban ngày nó có màu đỏ, đến đêm mới biến thành màu đen.



Nếu sáng ngày mai mà cái bớt trên lưng chú vẫn là màu đen thì chứng tỏ tất cả chỉ là sự trùng hợp… Nghĩ như thế, tôi dần thiếp đi, lòng rất hy vọng đây thật sự chỉ là sự trùng2hợp mà thôi.



Sáng sớm hôm sau, khi tôi còn chưa tỉnh đã bị Chiêu Tài dùng bàn tay lạnh buốt của mình lôi ra khỏi chăn, tôi mơ màng mở mắt, hỏi: “Chị! Giờ là mấy giờ rồi!”



Chiêu Tài cười nói với tôi: “Mau dậy đi, có chuyện muốn nói với em đây.”



Tôi vẫn còn ngái ngủ leo từ trong chăn ra: “Chuyện gì thế?”



“Anh Triệu sắp tới rồi!” Chiêu Tài dùng gương mặt ngọt ngào nói câu này.



Tôi liếc5xéo chị ấy: “Không phải chứ, hai người không gặp nhau chưa đến hai ngày mà cứ làm như đã chia tay lâu lắm rồi ấy!”



Chiêu Tài đỏ mặt: “Cái đồ độc thân như em thì biết gì?!” Nói rồi chị thẹn thùng chạy ra ngoài.



Lúc ăn sáng, tôi quan sát sắc mặt của thím họ, xem ra cái sắc mặt hồng nhuận ngày hôm qua là do ánh đèn buổi tối chiếu vào mà thôi, giờ nhìn lại mới6thấy gương mặt thím vàng như nến, không hề có tí sắc hồng nào.



Tôi vừa nhai dưa muối, vừa uống một hớp cháo rồi nói: “Thím, hôm nay chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân chơi mấy ngày nhé?”



Thím tôi nghe thế thì nghi ngờ nhìn chú họ, chú gật đầu nói với thím: “Không sao đâu, có thể đi được…”
Tôi xấu hổ: “Anh đừng có nghe chị ấy nói vớ vẩn được không? Chẳng biết là ai lên trung học rồi còn khóc vì có con chuột chạy qua đâu!”



Lão Triệu cười phá lên: “Hai chị em nhà này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân!”



Tôi mời lão Triệu vào phòng rồi lấy hai chai bia và một gói xúc xích trong tủ lạnh ra: “Nào, hôm nay làm phiền anh rồi, hai chúng ta uống một chai đã…”



Lão Triệu vội xua tay: “Anh vốn ít người thân họ hàng, người nhà của Chiêu Tài chính là người nhà của anh, có điều… anh vẫn muốn hỏi cậu một chuyện, nhưng không biết có nên hỏi hay không.”



Tôi thấy anh ấp úng thì mở bia ra rồi đưa sang: “Bác sĩ Triệu ơi, bình thường anh đâu có như thế này! Chẳng phải có chuyện gì anh vẫn luôn nói thẳng đấy sao?”



Lão Triệu cười: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng hôm nay lúc đỡ thím xuống xe, anh có ngửi thấy thím ấy có mùi…”



Lòng tôi trầm xuống, vội chen lời: “Thím ấy là cái ấm sắc thuốc mà, uống thuốc trong một thời gian dài nên trên người có mùi thuốc cũng là bình thường thôi.”



Nhưng lão Triệu lại lắc đầu: “Anh rất quen với cái mùi này, đây không phải là mùi thuốc, mà là mùi Formalin*.”



* Trong y học dung dịch formalin được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Ngoài ra dung dịch này còn được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.



Tôi giật nảy cả mình: “Cái gì? Không thể nào?”