Người Tìm Xác
Chương 606 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Sau khi vào nhà, chú Lê đánh giá bố cục xung quanh sân, nói thật thì, ở đây vốn chẳng có cái gì gọi là bố cục phong thủy cả, nó chỉ là một nhà dân phổ thông đến mức không thể bình thường hơn.
Mà từ lúc chúng tôi vào thôn đến giờ đã quan sát thấy, mỗi một sân nhà ở đây đều có bố cục na ná, chắc là ở vào khoảng thời gian xây dựng trước, các nhà có sự ganh đua so sánh và2bắt chước nhau.
Tòa nhà nào cũng giống nhau như thế này thì thật khó mà nói được ai có bố cục tốt, còn ai thì không.
Nhưng đã tới đây rồi thì phải phục vụ khách hàng cho tốt, nên chúng tôi vẫn xem xét cẩn thận tòa nhà này.
Dù trước đó bố cục của nơi này không có gì gọi là phong thủy cả, nhưng chỉ cần chú Lê hơi thay đổi chỗ này chỗ kia một ít thì phong thủy của nơi này cũng có thể có5tác dụng rồi.
Chú Lê lấy la bàn tùy thân ra, bắt đầu đi xung quanh nhà, thỉnh thoảng ông ấy còn quay lại dặn dò trợ lý của Đặng Gia Tiên những chỗ cần phải thay đổi lại.
Đừng thấy ông cụ Đặng đã sắp chín mươi mà nhầm, ngoài chuyện hay bị lẫn ra thì cơ thể lại rất dẻo dai! Toàn bộ quá trình, ông ấy đều đi theo sau chú Lê nghe chú dặn dò trợ lý kia, sợ mình bỏ sót cái gì đó.
Tôi và6Đinh Nhất buồn chán đi dạo loanh quanh trong sân, muốn thử tìm xem trong nhà cổ của mấy người nhà giàu này có đồ vật gì đặc biệt hay không.
Sau khi chú Lê xem xét chán chê trong sân thì đi vào nhà, tôi và Đinh Nhất cũng đi theo.
Vừa vào bên trong, tôi phát hiện ánh sáng trong căn nhà khá tối, dù so sánh cách bài trí với những nhà cùng thôn khác, thì từ đèn treo bằng thủy tinh, hay những đồ gỗ lim5dùng trong nhà đều là những món đồ cực kì cao cấp. Nhưng do ánh sáng ở trong phòng không tốt nên cả căn phòng trông có vẻ âm u.
Lúc này ông cụ Đặng kéo tay của chú Lê và nói: “Lê đại sư vất vả rồi, ngài thử nhìn xem phong thủy trong phòng này có vấn đề gì không.”
Vì bụi ở đây quá dày nên tôi chẳng muốn đụng chạm vào bất cứ thứ gì cả. Vốn nghĩ cứ xem qua loa thôi, ai ngờ khi đi đến chỗ kệ sách, tôi lại bị một cái cúp hấp dẫn.
Đó là một cái cúp giải bóng bàn của thanh thiếu niên, không ngờ “cây gỗ mục” cậu hai nhà họ Đặng này mà cũng có phương diện không ai nghĩ tới! Tôi bèn cầm thử cái cúp này, định nhìn xem nó là do đơn vị nào trao thưởng.
Nhưng khi ngón tay của tôi đụng vào cái cúp, thì một vài hình ảnh không ăn khớp nhau bỗng thình lình nhảy vào đầu… Có thể là do không chuẩn bị tốt tâm lý sẽ gặp được tàn hồn từ trước nên tay tôi hơi run lên, khiến cái cúp rơi xuống.
May mà Đinh Nhất ở cạnh tôi nhanh tay lẹ mắt nên đón được chiếc cúp đó, nếu không để ông cụ Đặng thấy tôi làm vỡ đồ mà con trai cưng của mình quan tâm nhất, chắc ông ấy sẽ liều mạng với tôi mất!
Chú Lê thấy tôi hốt hoảng thì vội đi tới hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Tôi cầm lại cái cúp từ tay Đinh Nhất, sau đó quay lại hỏi cha con nhà tổng giám đốc Đặng: “Thứ này là của ai vậy ạ?”
Tổng giám đốc Đặng trả lời ngay: “Đây là chiếc cúp mà năm lớp mười, em trai tôi đã dành được giải quán quân môn bóng bàn, khi đó nó là đứa rất có lòng cầu tiến, nhưng không hiểu sao về sau lại thay đổi…”
Nhận được đáp án khẳng định rồi, tôi quay lại nói với chú Lê: “Trên thứ này có tàn hồn…”
Chú Lê nghe mà biến sắc, nhưng chú không nói ngay cho cha con nhà họ Đặng biết thông tin này, mà bảo tôi xác định lại một lần nữa, chắc chắn không thể xảy ra sai lầm được.
Tôi gật đầu, sau đó miết nhẹ vào chiếc cúp vàng đã hơi ngả sang đen kia, những hình ảnh loáng thoáng vừa rồi lại nhảy vào đầu.