Người Tìm Xác
Chương 615 :
Ngày đăng: 05:42 30/04/20
Đúng vào tối hôm đó, cha con nhà họ Ngô đang u sầu lại gặp cậu hai Đặng dính đầy mùi rượu! Lúc ấy anh ta đứng ở ven đường đi nhờ xe, ban đầu Ngô Lão Lục cho anh ta lên xe cũng là tốt bụng muốn chở một đoạn đường.
Nhưng ai biết2sau khi lên xe, cậu hai Đặng miệng mồm bị rượu khiến, lúc thì nói mình tới bản địa mua quặng, lúc lại nói mình muốn mua một xưởng gia công loại nhỏ, còn nói đã hẹn hết rồi, chỉ cần đàm phán xong là sẽ một tay giao tiền một tay giao xưởng…
Lúc5này Ngô Lão Lục cẩn thận quan sát cậu hai Đặng ở trước mặt, phát hiện anh ta cầm một cái túi chéo màu đen phồng lên, xem chừng bên trong hình như thực sự có không ít tiền. Lúc ấy lão chỉ do dự trong lòng một phút đồng hồ, rồi lập tức6lôi ra một sợi dây thừng dùng để buộc heo ở trong xe siết chết anh ta!
Đây là khởi đầu của mọi tội ác…
Sau khi siết chết cậu hai Đặng, cha con họ Ngô lục được trong túi của anh ta chưa đến mười vạn tiền mặt, đúng lúc có thể giải quyết nhu5cầu trước mắt. Nhưng còn thi thể xử lý thế nào, lại là vấn đề khó với cha con chúng.
Theo ý Ngô Bân, ném thẳng ra chỗ đất hoang là được! Nhưng Ngô Lão Lục lại nói không được, nếu cả hai muốn bình yên vô sự thì phải nghĩ một kế sách vẹn3toàn để xử lý thi thể trót lọt.
Ngô Lão Lục nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng liếc sang mười mấy con heo mập ú ăn mãi mà không đủ no kia… Tuy rằng đây là lần đầu tiên giết người, nhưng lúc trước vẫn thường giết heo, nên đối với loại chuyện tách rời thi thể này cũng coi như không xa lạ.
Đầu tiên bọn chúng lóc hết toàn bộ thịt trên thi thể xuống, sau đó dùng máy xay thịt xay nát và trộn cùng với thức ăn gia súc rồi cho heo ăn luôn. Còn lại xương cốt, đem đập vỡ hết rồi chôn xuống dưới chuồng heo.
Lần đầu giết người cướp của làm cho bọn chúng nếm được mùi ngon, những nhà nuôi heo khác đều bởi vì trong tay không có tiền nên không cáng đáng nổi, cuối cùng không ai nuôi nữa. Chỉ có nhà chúng vẫn luôn kiên trì đến khi giá thịt heo tăng lên, mới đưa tất cả heo xuất chuồng.
Tôi cười khổ: “Bên phía ông cụ Đặng…”
Tổng giám đốc Đặng lắc đầu bảo: “Trước đừng nói cho cụ, dù sao cụ cũng khi thì tỉnh khi lại hồ đồ.”
Tôi gật đầu: “Cũng được, như vậy có thể để cụ có một thứ để thương nhớ, suy cho cùng cũng đã nhiều tuổi vậy rồi.”
Sau đó chúng tôi ở lại khách sạn thị trấn thêm mấy ngày, chủ yếu là cùng chờ kết quả đối chiếu ADN với tổng giám đốc Đặng. Có điều nói cũng kỳ lạ, sau khi tổng giám đốc Đặng nhận được báo cáo đối chiếu ADN của em trai ông ấy, ông cụ nhà họ đột nhiên lại không hồ đồ nữa!
Khi tổng giám đốc Đặng nhận được điện thoại của cha già, ông ấy chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cho nên khi cụ hỏi tổng giám đốc Đặng, có phải Gia Khang đã xảy ra chuyện không, tổng giám đốc Đặng đã do dự vài giây mới trả lời: “Không có, cha đừng nghĩ lung tung.”
Nhưng không ngờ lúc ấy ông cụ Đặng đã nhận ra con trai mình nói dối, không chịu đựng được ngã vật ra, được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Chuyện này làm tổng giám đốc Đặng lưng gánh hai đầu gánh nặng! Không còn cách nào, bên phía cậu hai Đặng cũng chỉ có thể uỷ thác cho chúng tôi toàn quyền xử lý. Đến cuối cùng chúng tôi chỉ giúp tổng giám đốc Đặng nhận lại được một ít xương vụn, đây đã là do tôi cẩn thận tìm kiếm trong một đống xương vỡ rồi!
Trước khi đi, Trương Khai và Từ Phong một hai phải mời chúng tôi ăn cơm, nói là cảm ơn sự giúp đỡ mấy ngày nay của chúng tôi. Từ lúc nhìn thấy tôi cực kỳ không tin tưởng, đến bây giờ sau khi uống rượu vào bá vai xưng anh gọi em, xem ra thế giới quan của thằng nhóc Từ Phong này cũng có phần thay đổi rồi.
Sáng hôm sau, ba chúng tôi mang di cốt của cậu hai Đặng bay về, vừa xuống máy bay chú Lê đã nhận được điện thoại của tổng giám đốc Đặng, nói sáng hôm nay ông cụ nhà họ cũng đi rồi.