Người Tìm Xác

Chương 621 :

Ngày đăng: 05:43 30/04/20


Xem ra người lúc ấy cứu tôi là chú họ, nhưng sau khi tôi và Đinh Nhất ngất đi, đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng tôi không viết. Nếu đúng như lời chú Lê vừa nói, chỗ hiện trường có vết máu, nhưng trên người tôi và Đinh Nhất đều không có vết thương2hở, vậy chứng minh những vết máu đó là của đám nhãi ranh kia.



Xem ra hoặc là chú họ không ra tay, mà đã ra tay là lấy mạng người! Trên thực tế, đây là chuyện tôi không muốn nhìn thấy nhất, bởi vì dưới cái nhìn của tôi, chuyện đêm qua còn chưa đến mức5phải lấy vài mạng người, nên sau đó tôi vẫn luôn âm thầm yên lặng cầu nguyện, hy vọng mấy kẻ đó đều còn sống.



Người ta thường nói thương gân động cốt nằm một trăm ngày, huống chi tôi còn bị thương ở xương bả vai chứ? Lúc lão Triệu tới thăm đã từng cười nhạo6tôi không chỉ một lần rằng: “Em biết không, gãy xương bả vai chỉ chiếm 0.2 phần trăm so với gãy các bộ phận khác trên cả cơ thể, xác suất nhỏ như vậy mà em cũng có thể dính trúng à? Ha ha… Ha ha…”



Lúc này là biết ngay ai thân ai sơ, Chiêu Tài5lườm lão Triệu rồi nói: “Anh có thể đừng đứng đây nói mát nữa được không, đi tìm hiểu tình hình với bác sĩ đi, đồ bảo hộ này phải mang tới khi nào đây!”



Lão Triệu vừa nghe thế thì nhanh chóng gục đầu xuống đi ra ngoài tìm bác sĩ.



Tôi cười ha hả nói: “Vẫn3là chị thân với em nhất mà!”



Kết quả chị ấy lập tức xụ mặt xuống quở trách tôi: “Có phải em bị ngốc hay không? Còn gặp chuyện bất bình à? Bây giờ bả vai bị người ta diệt đẹp rồi nhỉ?!”



“Nào có nghiêm trọng như chị nói vậy đâu! Chỉ là nứt xương nhỏ thôi…” Tôi hơi đuối lý nói.



Kết quả Chiêu Tài vẫn dạy bảo tôi không dứt: “Cha mẹ không còn nữa, không ai quản em có phải hay không?”



“Đương… Đương nhiên không phải, không phải còn có chị à?” Tôi nhìn ra chị ấy tức giận thật, đành phải da mặt dày dỗ dành.
Tôi nghe thế thì không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp đẩy cửa ra, mời bà cụ vào.



Vừa vào cửa, tôi đã thấy chú Lê và Đinh Nhất đang bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra! Họ nghe tiếng mở cửa nên quay đầu nhìn, trông thấy bên cạnh tôi còn đứng một người nữa.



Chú Lê đặt nồi canh về lại trên bếp, sau đó rửa tay rồi bước ra: “Bà chị, không biết chị tìm tôi có chuyện gì?”



Bà cụ nghe thế vội mở túi vải bố trong tay ra nói: “Ông là Lê đại sư chăng, tôi nghe người ta nói ông rất lợi hại, nhà ai có người thân không tìm thấy chỉ cần mời ông ra tay, nhất định có thể tìm về được, tôi cầu xin ông, giúp tôi tìm lại đứa con gái số khổ đi!”



Bà cụ nói xong định quỳ xuống, tôi biết chú Lê kiêng kỵ nhất cái này, vì thế lập tức nhanh tay nhanh mắt nâng bà cụ dậy: “Ôi chao, dì nhanh dậy đi! Chúng cháu không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu!”



Chú Lê thấy thế bèn đi qua kéo tay bà cụ, đỡ bà đến ghế đá ở một bên, nói: “Đúng vậy, bà chị à, chị có việc cứ nói, mình đừng như vậy được không…”



Lúc này tôi mới nhìn thấy trong túi vải bố của bà cụ hoá ra là một xấp tiền, chắc có cỡ bốn năm ngàn, nhưng mà màu sắc mới cũ khác nhau, hẳn là do bà tích cóp lại từng chút một.



Tôi thấy sau khi ngồi xuống, cảm xúc của bà cụ không còn kích động như vừa rồi nữa, vì thế chạy vào phòng rót ly trà cho bà, để bà bình tĩnh một chút, kể lại chuyện cho rõ ràng.



Bà cụ này họ Hoàng, là người Thẩm Dương, con gái của bà tên Cao Diễm Bình, năm nay ba mươi lăm tuổi, mười lăm năm trước đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc thì mất tích.