Người Tìm Xác

Chương 634 :

Ngày đăng: 05:43 30/04/20


Nếu không phải vì chú họ có ân oán với họ, vậy thì chỉ có thể liên quan tới con dao kỳ lạ kia thôi! Tôi chỉ nghìn lần hy vọng chú họ đừng vì “giết người”2mà đi giết người!



Tôi đứng dậy nói với Bạch Kiện: “Đúng là tự sát, nhưng ai đã lấy hung khí đi thì tôi không rõ.”



Anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi: “Thật hay giả vậy? Còn5có chuyện cậu không biết cơ à?”



Tôi cười gượng: “Nói nhảm, anh nghĩ tôi là thần tiên à? Hơn nữa, sau khi Triệu Đắc Thắng chết, hung khí mới bị lấy đi, đương nhiên là tôi không6nhìn thấy trong ký ức của anh ta rồi.”



Tuy tôi có hơi chột dạ, nhưng vẫn dõng dạc hùng hồn. Bạch Kiện nghe thế thì không nói gì nữa, vội đi làm chuyện của mình. Giờ vụ5án đã sáng tỏ nên cũng không còn cần hỗ trợ gì nữa, tôi và Đinh Nhất về trước.



Trên đường về, tôi nói cho Đinh Nhất biết trước khi chết, Triệu Đắc Thắng đã từng tiếp xúc3với chú họ, hơn nữa còn giao hung khí cho anh ta. Đinh Nhất nghe thế thì biến sắc, sau đó bảo tôi miêu tả lại hình dạng của con dao hai lưỡi kia.



Thấy anh ta có vẻ sốt ruột, tôi mới hỏi: “Sao thế? Anh biết lai lịch của con dao kia à?”



Đinh Nhất lắc đầu: “Tuy tôi không rõ về con dao kia, nhưng đã từng nghe thấy một cách luyện dao, có thể luyện dao bình thường thành dao quỷ, sau khi tôi luyện, dao gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ!”



“Luyện như thế nào?” Tôi thắc mắc.



“Dùng mạng người để luyện…” Đinh Nhất nói đầy ẩn ý.
Chú Lê cười ha ha nói: “Có việc thật, nhưng không to lớn gì, có homestay ở núi Vọng Nhi muốn nhờ chú đến đó xem phong thủy hộ, chú nghĩ đi chuyến này tiện thể du lịch luôn, cũng chẳng phải thiếu thốn gì, chỉ là muốn dẫn hai đứa đi chơi thôi…”



Tôi nghĩ đi giải sầu cũng được, còn hơn cứ ở mãi trong nhà nghĩ ngợi lung tung, có chuyện làm cũng có thể bớt suy nghĩ hơn. Vì thế, sáng sớm hôm sau, chúng tôi lái xe đến núi Vọng Nhi cách khoảng gần ba trăm cây số.



Núi Vọng Nhi là khu du lịch vừa phát triển trong mấy năm gần đây, nếu nói ở đó có gì thu hút thì cũng không phải, chỉ đơn giản là vì trên núi này có một tảng đá rất to hình người, nhìn từ xa trông như một bà lão ngóng ra xa, thế nên mới có tên là núi Vọng Nhi.



Đương nhiên ý này cũng là do con người nghĩ ra, chỉ vì tảng đá kia trông giống một bà lão, nên liên tưởng tới hình ảnh người mẹ ngóng con về. Tuy phong cảnh núi này không có gì đặc biệt, nhưng hoàn cảnh sống khá tốt. Bây giờ con người chỉ cần rời khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt thì đến đâu cũng là thiên đường cả. Thế nên cứ đến độ xuân về hoa nở, sẽ có khá nhiều du khách chọn đây là nơi dừng chân…



Vì thế cũng xuất hiện khá nhiều homestay, mà hôm nay chúng tôi phải đến một homestay tên “Hảo Tái Lai*”. Vừa nghe tên là biết chủ homestay đã có tuổi rồi, chủ homestay là mấy người trẻ tuổi sẽ chẳng đặt tên dễ hiểu thế đâu.



* Tốt thì lại đến nữa.



Vì đang là mùa mưa nên có rất ít khách lên núi, chuyện này cũng rước một số phiền phức cho chúng tôi. Vừa lên núi chưa được bao lâu, trời đã nổi gió đổ mưa li ti, khiến đường núi vòng vèo càng trở nên khó đi hơn.



Mà chuyện càng sầu hơn là, mặt trời trên đỉnh núi đối diện mọc lên cao, nhưng chỗ chúng tôi thì lại hứng mưa rả rích. Thời tiết trên núi như thế khá giống với mặt trời mọc phía Đông mà gió lại nổi ở phía Tây vậy.



Trên đường đi, chúng tôi còn có hứng xuống xe chụp mấy tấm, khỏi phải nói, đi du lịch thế này đúng là rất tốt, u ám tích tụ trong lòng bị thổi cho bay biến, xem ra rất nhiều người hòa mình vào thiên nhiên cũng có ích lắm, ít nhiều gì cũng khiến lòng mình yên tĩnh lại, rồi dần dần mở ra.