Người Tìm Xác
Chương 639 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Tôi nghe chú Lê nói mà lòng nặng trịch, xem ra vị trí không gian hiện tại của tôi, dù có chân thực hay không thì cũng đều đang nằm ở ngày 14 tháng 7 của bảy năm trước. Tôi nhìn lướt qua đồng hồ,2khoảng hai giờ nữa trời sẽ sáng, nhưng không hiểu vì sao tôi lại có cảm giác ở thế giới này trời vĩnh viễn sẽ không sáng…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy mông lung, nhìn5sắc trời bên ngoài không hề có dấu hiệu sẽ bình minh. Chắc chú Lê ở bên kia cũng đang nghĩ hết mọi cách, nhưng tôi vẫn bị nhốt ở trong không gian độc lập này.
Suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy vấn đề có6thể là ở bên chỗ mình, bởi vậy tôi nói với chú Lê: “Chú đừng cúp điện thoại nhé, để cháu ra ngoài xem thử, có lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân mình bị nhốt trong không gian khác này.”
Tôi cả gan đi ra5khỏi phòng, nhưng trong hành lang vắng lặng không hề có bất kỳ ai. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cặp tình nhân trước đó chúng tôi gặp hẳn là ở căn phòng chéo góc bên kia.
Tôi định tới gõ cửa phòng họ, nhưng đi3tới trước cửa tôi lại do dự, chú Lê đã nói tôi đang ở trong không gian khác thì chắc chắn hai người kia cũng sẽ không ở đây.
Nhưng ngay lúc tôi còn đang do dự, cánh cửa của căn phòng kia tự dưng bật mở…
Vì không biết thứ gì sẽ đi ra từ căn phòng đó, nên tôi lùi về phía sau theo bản năng, trong đầu tôi còn nghĩ hay là mình chạy về phòng rồi khóa cửa lại, dù gì đó vẫn là nơi an toàn nhất hiện giờ.
Tôi vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở và tôi thấy cặp tình nhân lúc trước đi từ bên trong ra. Họ thấy tôi đứng ở cửa thì rất ngạc nhiên, người thanh niên vội hỏi tôi: “Anh có chuyện gì không?”
Tôi nhìn thấy hai người họ mà như được đại xá, xem ra tôi đã quay về không gian bình thường rồi, tôi vui vẻ lắc đầu: “Không có việc gì, vừa rồi anh không tìm thấy bạn của mình nên định làm phiền cô cậu, hỏi xem hai người có thấy họ không ấy mà.”
Cô gái suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh nói tới cái anh trẻ tuổi và ông chú trung niên kia à?”
Những homestay nối liền nhau mà chúng tôi đã nhìn thấy đêm qua, bây giờ chỉ còn lại từng mảnh rừng cây mờ tối, ngay cả con đường khi chúng tôi tới đây cũng không thấy đâu cả!
Hai người kia hoảng hốt, vội hô lên với xung quanh: “Có ai không! Cứu với! Có ai không!”
Tôi thấy họ gào thét thảm thiết quá, bèn ngăn lại: “Đừng tốn sức nữa, dù hai người có hô cả ngày cũng không có ai tới cứu đâu.”
Nhưng cậu thanh niên kia lại không nghe lời khuyên của tôi, vẫn khăng khăng muốn dẫn bạn gái cùng xuống núi: “Chúng ta không thể để bị nhốt ở đây được, bây giờ phải xuống núi, dù không có đường, nhưng em vẫn nhớ mang máng hướng, nếu anh muốn chờ bạn mình thì cứ tự chờ đi!” Nói rồi, cậu ta quay sang bảo với cô bạn gái bên cạnh: “Đi, chúng ta về phòng dọn hành lý!”
“Giờ trời còn chưa sáng nữa mà, hai đứa cứ thế xuống núi rất nguy hiểm!” Tôi nóng nảy.
Nhưng cậu trai kia chẳng thèm lọt vào tai: “Cái này không cần anh quan tâm, hôm nay chúng tôi phải xuống núi!”
Tôi thấy không khuyên được họ thì không nói gì nữa, chỉ có thể nhìn họ bỏ đi.
Tôi quay trở về phòng mình, định dùng điện thoại tiếp tục liên hệ với bên chú Lê, nhưng không hiểu vì sao điện thoại lại bị dập máy. Tôi bấm số gọi lại, nhưng lần này dù có gọi thế nào cũng không được! Xem ra, từng dự cảm không tốt lúc trước của tôi đều đã ứng nghiệm…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc trời bên ngoài vẫn xám xịt, vừa không giống ban đêm, cũng không giống ban ngày. May mà ba lô của tôi để ở trong phòng vẫn còn thừa một ít đồ ăn vặt từ đêm qua, có thể ăn chống đói, vì tôi thực sự không dám ăn thứ gì trong cái không gian này.