Người Tìm Xác
Chương 642 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Nhưng khi tôi chuẩn bị đốt tấm thẻ đen kia thì phát hiện ở trên người mình không có bật lửa, chẳng biết làm thế nào tôi đành phải quay về quầy lễ tân để hỏi mượn ông lão kia cái bật lửa.
Ông lão nhìn thấy tấm thẻ đen trong tay tôi thì cũng giật mình, có2vẻ ông ta biết lai lịch của chiếc thẻ này.
“Cậu lấy tấm thẻ này ở đâu?” Ông lão hỏi với vẻ khẩn trương.
Tôi nhìn ông ta và nói: “Đương nhiên là do chủ nhân của thẻ cho cháu rồi, ở quầy có bật lửa không ạ?”
Ông lão lại lắc đầu. “Lửa ở chỗ tôi không đốt được5thẻ này!”
Lòng tôi nặng nề, nhưng tôi cảm thấy mình không thể tin lời ông già này nói được, tôi bèn bảo: “Chưa thử qua thì sao biết được là không thể đốt?”
Ông lão mỉm cười, lấy trong ngăn kéo ra một cái bật lửa rồi ném cho tôi: “Không tin thì cậu cứ tự thử đi!”
Tôi6nhận bật lửa, nhấn nhẹ một cái, một ngọn lửa màu lam u tối khẽ bật ra…
“Lửa… sao lại có màu này?” Tôi giật mình.
Ông lão lắc đầu: “Tôi đã nói lửa này không thể đốt được chiếc thẻ đen của cậu rồi, cậu còn không tin!”
Tôi không thèm quan tâm tới ông ta, vội vàng để5rìa chiếc thẻ vào bên trong ngọn lửa, nhưng đúng là chẳng có gì xảy ra cả! Chẳng lẽ cái ngọn lửa màu lam này không có nhiệt độ? Nghĩ vậy nên tôi dùng tay sờ vào ngọn lửa kia, nhưng lại bị nóng phải rụt tay về.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Hạo vẫn im lặng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng gọi tôi, giờ tôi mới nhớ ra là còn hai người bọn họ nữa? Tôi vội bảo với lão Bạch: “Đúng rồi, hai người này cũng tình cờ bị đưa đến đây như em, có thể dẫn họ đi luôn không?”
Lão Bạch quay lại nhìn hai người Lưu Hạo một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Được thôi! Cứ để họ ở đây đợi đi, cậu theo chúng tôi đến chỗ lão Trịnh đã.”
Lưu Hạo nghe thấy bọn họ được cứu rồi thì lập tức đánh thức Hoắc Miêu Miêu: “Miêu Miêu tỉnh lại đi em, lát nữa chúng ta có thể rời khỏi đây rồi!”
Nhưng tôi cảm thấy rất nghi ngờ lão Bạch này, vì tôi phát hiện câu lão ấy nói rất kỳ lạ, nghe giống như đang mỉa mai vậy. Nhưng vì khi đó quá nóng lòng muốn đi tìm lão Trịnh trước nên tôi cũng không hỏi rõ.
Lúc chúng tôi đi đến quầy lễ tân, lão Trịnh đang cung kính đứng chờ sẵn ở đó…
“Lão Trịnh à! Thằng nhóc này không nên tới đây đâu, ông chưa nhìn cho rõ mà đã thu hồn linh tinh rồi à?” Bạch Vô Thường nói rất lạnh lùng.
Lão Trịnh bị dọa sợ, cúi đầu nói: “Đúng là tôi không nhìn rõ thật, nhưng thưa ngài chủ nhiệm, người bạn này của ngài đến đây không phải là hồn phách, nên tôi không có cách nào đưa cậu ta trở về được!”
“Không phải hồn phách? Sao có thể…” Lão Bạch vừa nói vừa đập tay lên bờ vai của tôi, vỗ xong lão ngẩn người: “Ôi mẹ nó! Cậu mang cả cơ thể tới đây à? Hay đấy… Lão Hắc mau đến đây xem, Tiến Bảo không phải mang hồn phách đến đây mà là cả người cậu ta đấy!”
Lão Hắc chẳng nói gì từ nãy đến giờ cũng tò mò sờ tới sờ lui người tôi, sau đó lão cau mày, nói: “Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì thì chúng ta cứ đưa thằng nhóc thối này về đã, tránh đêm dài lắm mộng…”
Lão Bạch gật đầu: “Cậu nói có lý… Vậy thì đi thôi!”