Người Tìm Xác
Chương 646 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Không ngờ tôi lại ngủ thẳng cẳng đến tận trưa ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì thấy chú Lê và Đinh Nhất đang nằm cùng phòng bệnh với mình.
Đinh Nhất đã tỉnh lại, ngoài chuyện sắc mặt hơi tái nhợt thì trông chẳng khác gì người khỏe mạnh bình thường, không có một dấu hiệu nào chứng tỏ hôm qua anh ta sắp chết cả.
Tiếp theo là chú Lê nằm mệt mỏi trên giường, chú ấy đang nói chuyện với y tá đo huyết áp cho mình. Tôi nghĩ, còn có sức đùa bỡn y tá như thế2kia thì chắc không có việc gì lớn đâu.
Đinh Nhất phát hiện tôi vừa tỉnh lại, anh ta ngồi dậy, cười nói với tôi: “Cậu tỉnh rồi à, tôi còn tưởng cậu phải ngủ hết cả ngày hôm nay đấy?”
Tôi cảm thấy miệng mình khô ran, nên nói với cô y tá đang nói chuyện với chú Lê: “Chị gì ơi, phiền chị lấy cho em cốc nước, em khát quá!”
Cô y tá quay đầu lại nhìn tôi rồi đi rót cốc nước: “Cậu hiến nhiều máu như vậy, khát nước là hiện tượng bình thường, không cần lo5lắng đâu.”
Tôi thực sự quá khát nên chỉ uống hai ba hớp là hết sạch, tôi đưa cái cốc không cho chị y tá và nói: “Cho em thêm cốc nữa!”
Tôi uống liền ba cốc nước mới cảm thấy đỡ khát. Ngẫm lại thì có thể không khát mà được à? Chưa nói đến chuyện 600CC máu kia chiếm bao nhiêu phần lượng nước trong cơ thể tôi, thì riêng lượng mồ hôi đổ ra khi tôi cõng Đinh Nhất xuống núi cũng phải hơn ba cốc này rồi!
Thế là chú Lê và Đinh Nhất mới vội vã đi đến “thung lũng người chết” kia, nhưng họ lại không ngờ rằng cái “thung lũng người chết” này vào được nhưng không ra được… Lúc đó không tìm được cơ thể của tôi ở chỗ đống đá kia, họ định quay trở về ngay thì phát hiện không còn thấy đường vào nữa.
Chú Lê thầm kêu không ổn, cái “thung lũng người chết” này quyết không để người nào còn sống ở trong, nếu họ không nhanh chóng rời đi thì e rằng chẳng bao lâu nữa, hồn sẽ rời khỏi xác và đi tới cái dịch trạm độ hồn kia mất.
Dưới tình thế cấp bách, chú Lê và Đinh Nhất lùi dần đến chỗ cái cây to mà tôi đã phát hiện họ, nhưng đến lúc chú Lê dùng hết tất cả những lá bùa trên người mình rồi thì bắt đầu cảm giác đầu óc trở nên mơ màng, chỉ sợ họ không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Cuối cùng, Đinh Nhất đành phải rạch cổ tay lấy máu, vẽ ra một cái vòng tròn bằng máu thuần dương mới khiến họ kiên trì được đến lúc tôi tìm thấy… Thật ra, từ nhiều năm về trước, chú Lê đã biết Đinh Nhất có nhóm máu hiếm, là máu thuần dương trăm năm khó gặp, có thể khắc âm vật, lúc mấu chốt còn có thể bảo vệ được tính mạng.
Nhưng chuyện chú Lê không ngờ tới là tôi có cùng nhóm máu với Đinh Nhất, đáng lý ra, với thể chất này thì tôi phải có nhóm máu thuần âm mới đúng! Vì sao nhóm máu của tôi lại giống với nhóm máu của Đinh Nhất được? Nhưng xem ra sau này nếu không phải đã hết cách rồi thì không thể dùng lại cách này được, vì phải trả giá quá lớn.
Sau đó tôi kể lại những gì mình đã thấy cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, chú Lê nói rất chắc chắn: “Nhất định là một trong hai người Lưu Hạo hoặc Hoắc Miêu Miêu chết xong sinh oán, muốn câu luôn cả hồn của cháu đi cùng, nhưng tiếc rằng thể chất của cháu quá đặc biệt nên câu cả xác đi luôn.”
Nghe chú ấy nói vậy, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước mình đã nhìn thấy cái bóng trắng ở trong phòng, giờ nghĩ lại mới hiểu, cái bóng trắng kia rõ ràng là nữ, xem ra người sinh lòng oán hận là Hoắc Miêu Miêu rồi.