Người Tìm Xác
Chương 669 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
“Gia Hiên?” Đặng Tiểu Xuyên không dám tin vào mắt mình, anh ta lại nhìn thấy Tần Gia Hiên mà hôm nay mình vừa đi dự tang lễ xong!
Lúc này Tần Gia Hiên quay lại đối mặt với Đặng Tiểu Xuyên, cười quái dị nói: “Tôi đã2nói rồi, chỉ cần tôi chết đi, chẳng mấy chốc cũng sẽ đến lượt các anh…”
Đặng Tiểu Xuyên sợ hãi liên tiếp lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất.
“Cậu, cậu là người hay ma…” Đặng Tiểu Xuyên lắp ba lắp bắp nói.
Nhưng Tần5Gia Hiên như không nghe thấy, tự đứng dậy rồi biến mất ở cuối phòng khách. Đặng Tiểu Xuyên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta hốt hoảng mở đèn phòng khách, nhưng lúc ánh đèn sáng lên, phòng khách lại trở về bình thường.
Đặng Tiểu6Xuyên tự tát cho mình một cái thật mạnh, xem có phải nằm mơ hay không, nhưng trên mặt truyền đến cảm giác đau rát rõ ràng nói cho anh ta biết, đây đều là thật. Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho Đỗ Tư5Viễn, nhưng gọi rất lâu vẫn không có ai nghe máy.
Hai tiếng sau đó thực sự rất khó khăn, nhưng Đặng Tiểu Xuyên cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể đau khổ chờ trời sáng, vì anh ta thực sự không muốn ra khỏi nhà3lúc trời còn tối… Nhưng anh ta không thể ngờ, lúc đến nhà Đỗ Tư Viễn thì phát hiện anh ta đã biến mất!?
Nhà Đỗ Tư Viễn gần công ty nên trước kia họ thường đến đây tụ tập, vậy nên họ đều biết mật mã cửa. Lúc Đặng Tiểu Xuyên mở cửa nhà Đỗ Tư Viễn, đã thấy cửa phòng mở toang, đồ đạc bừa bộn.
Mới đầu anh ta tưởng nhà có trộm, nhưng nhìn kỹ, dù trong nhà rất bừa bộn, nhưng những đồ đáng tiền đều không bị mất, laptop vẫn nằm trên bàn trà phòng khách… Nếu đúng là có trộm, sao không lấy những thứ này đi?
Đặng Tiểu Xuyên cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy chỗ này giống như bị Đỗ Tư Viễn bày bừa, có lẽ anh ta hốt hoảng nhặt vội ít quần áo rồi bỏ đi, nhưng anh ta đi đâu thì không ai biết.
Đặng Tiểu Xuyên gật đầu nhẹ, thần sắc trấn định hơn một chút, sau đó ngồi xuống ghế salon, tinh thần suy sụp.
Đêm đến rất nhanh, chú Lê vẫn chưa thấy về, lúc này ba chúng tôi đều đói sôi bụng. Lúc trưa Đặng Tiểu Xuyên định đi mua đồ ăn nhưng giữa đường quay về lấy tiền thì gặp chúng tôi nên cũng không đi nữa, giờ trong nhà không có gì ăn cả.
Cuối cùng tôi đói không chịu được, quay lại bảo Đinh Nhất: “Hay anh ra ngoài mua ít đồ ăn đi!”
Đinh Nhất nhìn xung quanh, lo lắng nói: “Một mình cậu ở đây có dược không?”
Tôi cực kỳ khó chịu: “Có gì mà không được? Chẳng phải anh chỉ đi có một lúc thôi sao? Đi nhanh đi!”
Đinh Nhất bất đắc dĩ gật đầu, đi ra cửa.
Vì không nghĩ đến hôm nay sẽ “Đêm không về ngủ” cho nên tôi cũng không mang kính theo, bây giờ đã đến đêm, tôi cũng sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Đặng Tiểu Xuyên hơi buồn ngủ, nên tôi bảo anh ta: “Nếu không anh cứ về phòng ngủ một lúc đi! Chút nữa đồ ăn về tôi sẽ gọi anh dậy.”
Đặng Tiểu Xuyên mơ hồ gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ. Tôi nhìn bóng lưng anh ta lung lay, trong lòng đột nhiên hơi nghi hoặc, trời vừa tối mà sao anh ta đã như người mất hồn vậy?