Người Tìm Xác
Chương 671 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Người đàn ông kia nghe thế thì chỉ về góc phía Tây Bắc nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một người cõng một cô gái đi về hướng kia, có thể là bạn của các anh, anh mau đưa họ về đi, trên công trường có nhiều chỗ nguy hiểm, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì!”
Tôi vội đáp ứng, sau đó xoay người2nói với Đinh Nhất: “Đi thôi, chắc Đặng Tiểu Xuyên ở bên kia nhỉ?”
Không ngờ vẻ mặt Đinh Nhất lại khó hiểu: “Lúc nãy cậu nói chuyện với ai thế?”
Tôi giật mình: “Còn với ai nữa? Chính là công nhân lúc nãy đó? Anh đừng nói là không nhìn thấy nha?”
Sắc mặt Đinh Nhất nặng nề nói: “Vừa rồi tôi chỉ thấy cậu đứng lầm5bầm một mình…”
Nhìn vẻ mặt không giống như nói đùa của anh ta, tôi vội nhìn lại chỗ người công nhân kia vừa đứng, lại thấy ở đó đến cả bóng ma quỷ cũng không có!
“Chuyện gì thế? Chỗ này đúng là không sạch sẽ!” Tôi hoảng sợ nói.
Đinh Nhất nhìn quanh nói: “Tôi có thể cảm nhận được âm khí chỗ này rất nặng,6vừa rồi người công nhân kia nói bọn họ đi hướng nào?”
Tôi chỉ tay về phía Tây Bắc: “Người kia nói Đặng Tiểu Xuyên cõng một cô gái đi về hướng đó.”
Đinh Nhất gật đầu: “Cô gái anh ta nói chắc chắn là Lương Tuệ, có thể ở đây nhìn thấy được cô ta, trừ cậu ra… cũng chỉ có ma.”
Thế nên tôi lại tiếp tục nói chuyện với cô ta: “Người đàn ông trên đất là ai thế?”
“Gã là Đỗ Tư Viễn, là một trong những kẻ đã hại chết tôi…” Lương Tuệ lạnh lùng nói.
“Hai người còn lại thì sao? Họ ở đâu?” Tôi hỏi.
Lương Tuệ hừ lạnh: “Nếu tôi biết hai người họ ở đâu, sớm đã đưa bọn chúng chém thành trăm mảnh rồi! Còn phải giữ lại Đỗ Tư Viễn và Đặng Tiểu Xuyên làm gì?”
Tôi nháy mắt hiểu được, vì Lương Tuệ chưa tìm được hai người còn lại, nên mới không giết Đỗ Tư Viễn và Đặng Tiểu Xuyên! Không ngờ hai người kia lại tài như vậy, có thể che giấu tung tích của mình tốt đến thế…
Lúc này tôi nhìn qua Đỗ Tư Viễn đang thoi thóp, sau đó nói với Lương Tuệ: “Nếu anh ta vẫn còn có ích thì cô không thể để anh ta chết dễ dàng thế được, bây giờ anh ta bị thương không nhẹ, nếu không cứu thì không kịp đâu.”
“Không kịp thì thôi, tôi còn có Đặng Tiểu Xuyên, không phải à?” Lương Tuệ giảo hoạt nói.
“Rất nhanh thôi cô sẽ không còn nữa!” Một giọng nói hùng hậu vang lên phía sau chúng tôi.
Lòng tôi đầy vui mừng, lão già họ Lê này đã đến rồi! Tôi vội cùng Đinh Nhất quay lại nhìn, chú Lê tay cầm la bàn mặt đầy chính khí đứng ở cửa.