Người Tìm Xác
Chương 674 :
Ngày đăng: 05:43 30/04/20
Sau khi Đặng Tiểu Xuyên biết tin Đỗ Tư Viễn chết thì sợ hãi quá độ, thân thể run rẩy… Nghĩ cũng phải thôi, bạn bè mình lần lượt từng người chết đi, bây giờ có thể nhìn thấy đã đến lượt mình, sao có thể không sợ hãi?!2Trước đó anh ta vốn cho rằng mình trốn trong nhà cũ của cha mẹ có thể tránh được một kiếp, nhưng không ngờ đó lại chính là kiếp số của mình!
Tôi cũng không biết phải an ủi anh ta thế nào, chỉ đến anh vỗ vai nói: “Thật5ra anh cũng đừng quá bi quan, chúng tôi đã điều tra ra được một chút, chỉ cần bây giờ có thể tìm được anh trai Lương Tuệ có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Đặng Tiểu Xuyên không hiểu gì nói: “Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp anh6trai của Lương Tuệ?”
“Chưa từng gặp cũng không sao, chỉ cần anh làm theo những gì chúng tôi nói, anh ta sẽ tự tìm đến…” Tôi nói đảm bảo.
Thật ra muốn tìm được anh trai Lương Tuệ không khó, mặc dù chưa có ai từng gặp anh ta, nhưng5khi đến cục công an làm so sánh ADN, chắc chắn sẽ để lại số điện thoại và địa chỉ gia đình.
Chỉ cần chúng tôi có được thông tin này, tìm cảnh sát đã điều tra vụ Đặng Tiểu Xuyên, nói công ty bọn họ bây giờ muốn tìm3anh trai của Lương Tuệ, đền bù thỏa đáng cho họ, tôi tin cảnh sát chắc chắn sẽ đưa cách liên lạc cho Đặng Tiểu Xuyên.
Sau đó lại dùng danh nghĩa của Đặng Tiểu Xuyên hẹn anh ta đến, chuyện còn lại để chúng tôi lo! Tôi và chú Lê đều cảm thấy tên này chắc chắn không đơn giản, nếu cứ để mặc anh ta quyết định sống chết của người khác bằng yêu ghét bản thân, không biết còn bao nhiêu người phải chết nữa?
Đặng Tiểu Xuyên nghe xong kế hoạch của chúng tôi, sắc mặt vội vã nói: “Mọi người nắm chắc bao nhiêu phần thu phục được anh ta?”
Tôi và chú Lê nhìn nhau, không trả lời anh ta ngay. Thật ra chúng tôi cũng không chắc được mấy phần, dù sao chúng tôi còn chưa nhìn thấy anh ta, không ai biết anh ta là hạng người gì? Cho nên bây giờ chúng tôi có đảm bảo điều gì với Đặng Tiểu Xuyên cũng chỉ là nói nhảm, không bằng nghĩ xem nếu không được thì nên làm thế nào?
Chú Lê bóng gió hỏi anh ta: “Lương Tuệ an táng ở đâu thế, chúng tôi muốn đến bái tế thể hiện chút tấm lòng…”
Lương Phi cười nói: “Tâm ý của quý công ty tôi xin nhận, có điều tro cốt của em gái tôi đã an táng tại quê nhà, cách đây rất xa, tôi thấy cũng không cần thiết đâu.”
Tôi thấy tên này nói chuyện không chút kẽ hở, nếu chúng tôi thực sự là đại diện công ty Đặng Tiểu Xuyên, chắc chắn sẽ tin tưởng anh ta, tiếc là chúng tôi không phải. Chú Lê cũng không nói vòng vo nữa mà huỵch toẹt ra: “Chúng tôi quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, những bức tranh của Tần Gia Hiên, chúng tôi đã đốt rồi…”
Lương Phi nghe thế vẫn lạnh nhạt nói: “Hai vị nói gì tôi không hiểu, đốt tranh của vị họ Tần kia thì liên quan gì đến tôi?”
Tôi thấy anh ta cố ý giả ngu, cũng tức giận nói: “Những bức tranh kia khi bị ném vào trong lò hỏa thiêu, lúc đó tôi còn nghe được có tiếng phụ nữ kêu thảm thiết…”
Lương Phi mỉm cười nói: “Chỉ sợ đó là ảo giác của cậu thôi? Mấy bức tranh thôi, làm sao có tiếng kêu của ai được?”
Tôi thấy biểu hiện của anh ta rất tự nhiên, cảm xúc không có chút thay đổi, chẳng lẽ chúng tôi đoán sai rồi? Nhưng trong lúc tôi vẫn đang nghi ngờ, lại thoáng nhìn xuống bàn tay đang cầm chén cà phê của anh ta, đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng là dùng sức quá nhiều, xem ra nội tâm của anh ta không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài.
Lúc này chú Lê nói: “Ngài Lương, oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Có một số chuyện lúc cần buông tay thì nên buông tay, nếu không chỉ tăng thêm phiền não. Chuyện của em gái cậu, chúng tôi đồng cảm sâu sắc, cũng hiểu được sự đau thương của cậu khi mất đi em gái, nhưng mọi người đều là người trong nghề, vạn sự đều tự có đạo lý của nó, chuyện này chắc cậu cũng hiểu…”