Người Tìm Xác

Chương 716 :

Ngày đăng: 05:44 30/04/20


Lúc nhìn thấy người gọi mình, tôi giật mình, ông ta có vấn đề thật? Ông chủ homestay đắc ý cười nhạt đứng trước mặt tôi.



“Là ông gọi tôi ra?” Tôi nặng nề hỏi.



Ông chủ homestay không trả lời tôi, chỉ nói sâu xa: “Cậu có biết những người trên xe buýt chết như thế nào không?”



Tôi lắc đầu, lần này tôi thực sự không biết, có điều nghe giọng điệu, xem ra2việc này chắc chắn có liên quan đến ông ta.



Ông chủ homestay nhìn tôi cười lạnh, sau đó quay vào rừng huýt sáo một tiếng, rừng cây rậm rạp tối tăm có mấy cành cây lung lay, ngay sau đó, tôi ngửi thấy một trận gió tanh...



Tôi nghĩ thầm không ổn, xem ra thứ có thể khiến người biến thành thây khô đã xuất hiện rồi! Sau đó một bóng đen mang theo5mùi hôi thối khó ngửi từ trong rừng đi ra... Đến lúc tôi nhìn rõ hình dạng của thứ kia, cả bụng quặn lên buồn nôn, trên đời này còn có thứ gì khiến người ta buồn nôn hơn được không. Dù có tứ chi và hình dạng giống con người, nhưng da dẻ toàn thân thứ đó đều chảy mủ nát rữa như con cóc.



May mà tối muộn tôi cũng không ăn6gì nhiều, nếu không chắc đã nôn ra cả mật luôn rồi! Tôi cố nén buồn nôn hỏi ông chủ homestay: “Ông chủ này, hai chúng ta trước đây không thù không oán, sao phải đêm hôm khuya khoắt gọi tôi đến đây, rồi gọi thứ buồn nôn kia ra dù dọa tôi thế chứ?”



Ông chủ homestay nghe tôi gọi thứ kia là buồn nôn thì sầm mặt nói: “Cậu không được nhục5mạ ông ấy!”



Tôi tức giận! Đây là tôi đang nhục mạ ông ta à? Tôi chỉ trần thuật sự thật thôi! Nên tôi tức giận nói: “Tôi chỉ nói thật thôi mà? Ông phản ứng mạnh thế làm gì? Chẳng lẽ ông ta là cha ông chắc!”



Tôi thấy sắc mặt ông chủ càng khó coi, không phải tôi nói bừa lại thành ra phán trúng chứ?



Thật ra bây giờ tôi nói qua nói3lại với ông ta không phải do giận thật, mà vì muốn kéo dài thời gian, lúc nãy tôi đã nhắn tin cho Đinh Nhất cầu cứu rồi.
Thật ra bây giờ tôi nói qua nói3lại với ông ta không phải do giận thật, mà vì muốn kéo dài thời gian, lúc nãy tôi đã nhắn tin cho Đinh Nhất cầu cứu rồi.



Đừng nói là ở đây có một người một quái vật, tôi cố lắm cũng không đánh lại được ông chủ kia ấy chứ! Chờ tí nữa chịu thiệt thì không bằng gọi cứu viện cho sớm. Lúc này người quái dị đứng bên cạnh đột nhiên nhìn tôi, ánh nhìn của nó khiến lòng tôi có cảm giác nặng nề, nghĩ thầm thứ này không phải là muốn ra tay với mình rồi đấy chứ!



Tôi vội bỏ chạy, nhưng động tác của thứ kia rất nhanh nhẹn, nháy mắt đã chặn đường trốn của tôi. Nhưng Đinh Nhất như “tay chân” của tôi còn chưa xuất hiện, xem ra bây giờ chỉ đành tự lực cánh sinh thôi.



Thế là tôi lập tức ngồi xuống rút dao thép ra chém về phía người quái dị kia, từ chỗ dao chém trúng có một làn khói trắng bốc lên, xem ra thứ này quả là hung vật mà!



Người quái dị bị rạch một dao, lập tức lui về sau, dường như e ngại dao thép trong tay tôi. Thế là tôi thừa thắng xông lên, định cho thêm một dao nữa, nhưng lúc này lại nghe thấy ông chủ homestay đằng sau lẩm bẩm, tôi quay lại thấy trong tay ông ta đang cầm một thứ giống như cái bình vừa đi về phía tôi vừa lắc lư.



Tôi đoán đây là pháp khí để chiêu hồn, tiếc là dù ông ta có cầm nó lắc lư cả ngày với tôi cũng chẳng có chỗ dụng võ. Nhìn biểu cảm của ông ta, tôi buồn cười, chỉ vào dấu tỏa hồn trên cổ nói: “Có thứ này, đừng nói là ông, đến cả phán quan âm ti cũng không chiêu được tôi đi!”



Ông ta kinh hãi nói: “Ấn tỏa hồn, khó trách không chiêu được hồn của cậu! Nếu bây giờ cậu đã có ấn ký bảo vệ hồn thì xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể hủy thân thể của cậu thôi!”



Ông chủ homestay rút một thanh loan đao cổ quái, mới đầu tôi bị vũ khí của ông ta mê hoặc, thầm nghĩ bảo đao này đúng là khó lường, không ngờ lại có thể trông như thế này.



Nhưng khi tôi nhìn kỹ lại, đó không phải là một cây liềm sao? Đúng lúc tôi ngây người, ông ta đã nâng liềm chém về phía tôi, dao thép trong tay tôi tuy tốt, nhưng lại ngắn hơn cái liềm trong tay ông ta, đúng là một tấc ngắn một tấc hiểm!



Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh sáng bạc bay từ sau lưng đến, nháy mắt đập vào tay phải ông chủ homestay, ông ta kêu thảm một tiếng rồi ném lưỡi liềm trong tay xuống.




Tôi quay lại, hóa ra Đinh Nhất đã kịp thời ném dao bạc tới cứu tôi. Chú Lê đang ở sau lưng Đinh Nhất hổn hển thở chạy đến, nhìn thấy họ, trong lòng tôi như được tiếp thêm sức mạnh.



Tôi nhìn ông chủ homestay đang bịt vết thương, hỏi ông ta: “Ông mở hắc điếm à? Đêm hôm khuya khoắt đi hại người, không sợ tôi gọi công an đến bắt ông hả?”



Không ngờ ông ta lại cứng giọng nói: “Ai thèm tài sản của các người, nếu không phải các người muốn hại tôi, sao tôi lại ra tay với các người chứ? Đừng cho là tôi không biết các người đi rồi còn quay lại để làm gì! Hôm nay không phải các người chết thì là tôi chết!” Ông ta nói xong huýt sáo với người quái dị bên cạnh, tên kia nghe tiếng đột nhiên nhào về phía tôi.



May mà Đinh Nhất đã đứng bên cạnh, anh ta nghiêng người đạp một cú làm người quái dị kia ngã xuống đất, nhưng nó lại nhảy dựng lên cứ như không có cảm giác gì.



Lúc này chú Lê hét lên: “Thứ kia là Thi Sát, cứng đối cứng thì các cháu sẽ mệt chết đấy, Đinh Nhất! Cắn lưỡi phun máu vào nó!”



Đinh Nhất nghe thế thì lập tức cắn lưỡi nhổ máu vào tên kia. Người quái dị bị dính máu lập tức co giật ngã luôn trên đất! Chú Lê lấy một tấm bùa ra định dán lên người quái dị kia.



Nhưng lúc đó ông chủ homestay mặc dù đã bị thương vẫn cố nhào về phía người quái dị hét lên: “Đừng động vào ông ấy! Các người không được làm ông ấy bị thương!”



Tôi nghĩ quan hệ giữa bọn họ chắc chắn không tầm thường, nên lạnh lùng nói: “Muốn chúng tôi không làm tổn thương ông ta cũng được, vậy ông giải thích đi, tại sao lại hại chết những du khách lớn tuổi kia? Vì sao lại muốn hại cả chúng tôi! Còn nữa… Ông là ai? Người đó là ai?”



“Ông ta là cha tôi…” Ông chủ homestay trầm giọng nói.



Ba chúng tôi đều sững sờ, đúng là không ngờ được, chẳng lẽ ông ta lại luyện cha mình thành Thi Sát? Đó không phải là chuyện quá tàn nhẫn ư!



Có lẽ nhìn ra được sự hoài nghi của ba chúng tôi, ông ta nặng nề nói: “Từ khi tôi chưa ra đời… ông ấy đã thành như vậy rồi…”



Chú Lê biến sắc nói: “Chẳng lẽ ông ta là Hoắc Bình?”



Ông chủ homestay gật đầu: “Đúng, cha tôi chính là Hoắc Bình, lúc tôi mười tuổi mới vào sống trong thôn, trước đó cha mẹ vẫn nuôi tôi trong núi này.”