Người Tìm Xác

Chương 730 :

Ngày đăng: 05:44 30/04/20


Tôi nghe chú Lê nói mà thấy khá hoang mang, vừa hiểu vừa không. Thôi được rồi, quan tâm nó là nghiệp chướng hay nghiệp nợ làm gì? Tôi đang sống thế nào thì cứ sống thế ấy đi! Nên làm gì thì cứ làm việc đó! Không thì lấy đâu ra tiền để hưởng thụ cuộc sống chứ?



Hôm ấy, chú Lê nhận2được một vụ làm ăn, là ông chủ của tòa cao ốc nào đó ủy thác, nhờ chúng tôi điều tra vụ có ba người bị ngã từ trên cao xuống. Thì ra trong những tòa cao ốc do công ty này quản lý, có một tòa gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, hơn nữa còn là những vụ “tương tự nhau”.



Vào5hai tháng trước, lần lượt có ba công nhân làm việc trên cao, khi đang trong thời gian làm việc thì bị người ta cắt đứt dây bảo hộ an toàn và rơi từ trên cao xuống. Trong đó có hai người may mắn hơn, một người rơi từ tầng hai xuống, một người bị rơi xuống cây nên không nguy hiểm đến6tính mạng. Nhưng người thứ ba không được may mắn như vậy, rơi trực tiếp từ tầng mười lăm xuống, đầu nát bét!



Cảnh sát điều tra ba vụ trên và phát hiện, cả ba công nhân rơi từ trên cao xuống đều do bị người ta cắt đứt dây bảo hộ. Nhưng chuyện làm người ta cảm thấy kỳ quặc là, cả ba5vụ giết người này lại do ba người khác nhau gây ra và họ đều là những người dân bình thường, vốn không hề quen biết những công nhân gặp nạn.



Ba người này lần lượt là hai nam, một nữ, trong hai người nam thì có một người là nhân viên đang làm việc trong một công ty, người còn lại là ông3chủ của một công ty nhỏ, còn người nữ cuối cùng là cô giáo nhà trẻ.



Đáng lý ra, cả ba đều là những người trưởng thành được ăn học đàng hoàng, hoàn toàn biết hậu quả của việc cắt đứt dây bảo hộ là như thế nào, vì thế nên hành vi của họ hoàn toàn không hợp với lẽ thường.



Cả ba người này đều đang được tại ngoại, nhưng những lý do mà họ đưa ra đều giống nhau, họ đều cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, thế nên mới nhất thời xúc động cắt đứt dây bảo hộ, thậm chí cho đến giờ, họ cũng không nhớ mặt của những công nhân bị rơi xuống kia…



Bình thường những bản án như thế này đều là hình sự kèm theo dân sự, đặc biệt là người gây ra cái chết của công nhân cuối cùng kia, chắc chắn sẽ phải ngồi tù và bồi thường tiền, bởi vậy mà mọi người đều không thể hiểu nổi, lúc ấy ba người này nghĩ thế nào mà lại làm như vậy, đầu óc có vấn đề à?
Nhìn vẻ mặt của mẹ Phương Như không giống như đang nói dối, nhưng quá trình xảy ra chuyện này lại cực kỳ vô lý, phải là nguyên nhân gì mới dẫn đến chuyện Phương Như đang ngủ lại đột nhiên đi vào bếp, rồi cầm dao cắt đứt dây an toàn ngoài cửa sổ đây?



Sau đó mẹ Phương Như có thử nói chuyện với con gái mấy lần, xem thử cô ấy có chịu ra ngoài gặp chúng tôi không, nhưng đều không thành công. Cuối cùng đành phải để tôi một mình đi vào phòng ngủ, thử xem có thể hỏi được ít thông tin gì của cô ấy hay không.



Khi vào phòng ngủ, tôi thấy Phương Như đang nấp trong góc giường, sắc mặt cô ấy tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, hồn vía như bay tận đẩu đâu.



Tôi cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất để nói: “Phương Như… tôi là cố vấn đặc biệt do bên quản lý tòa nhà mời tới, tôi muốn hỏi cô một số chuyện về ngày hôm đó…”



Ban đầu Phương Như không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm vào cái ga giường mà không nói một lời, nhưng khi tôi sắp từ bỏ thì lại nghe thấy cô ấy nói: “Tôi cũng không muốn cắt, nhưng lúc ấy tôi không cắt thì không được…”



“Vì sao lại không cắt không được? Có ai bắt cô làm à?” Tôi truy hỏi.



Phương Như đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi không cố ý hại chết công nhân kia đâu, nhưng nếu lúc ấy tôi không cắt đứt cái dây thừng kia… Tôi, tôi sẽ không chịu nổi! Tôi có thể nghe thấy tiếng ma sát của sợi dây đó ở ngay bên tai mình… Ma sát lúc lên lúc xuống, thứ âm thanh đó làm tôi không chịu nổi, có cảm giác… khiến tôi không kiềm chế được mà muốn cắt đứt nó…”