Người Tìm Xác

Chương 739 :

Ngày đăng: 05:44 30/04/20


Chú Lê nghe tôi nói vậy thì giật mình: “Không phải chứ? Ông ta không nói cho chú biết điều này, họ có quan hệ như thế nào?”



Tôi cười lạnh: “Vậy thì cái lão ông chủ Lam này quá2không tử tế rồi, tình nhân nhỏ của mình xảy ra chuyện lớn như vậy mà chỉ coi cô ấy như một hành khách gặp nạn bình thường, đúng là không thể nào nói nổi!”



Chú Lê hỏi với vẻ5nghi ngờ: “Cháu nói Trịnh Tiểu Lệ là tình nhân của Lam Ngũ?”



Tôi gật đầu, sau đó quay trở về chỗ họ: “Chú báo cảnh sát đi! Nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành rồi!”



Nhưng chú Lê6lại sầm mặt, nhìn thi thể của Trần Tiểu Lệ rồi lắc đầu nói: “E rằng chuyện này không đơn giản như vậy, thi thể của Trịnh Tiểu Lệ sẽ không tự nhiên đi ngược dòng đến ba cây5số, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó mới khiến thi thể của cô ấy xảy ra hiện tượng khác thường như thế, cháu nói rõ cho chú nghe cháu nhìn thấy gì trong ký ức của cô3gái này?”



Tôi thở dài, nói cho chú Lê nghe về chuyện của Trịnh Tiểu Lệ và ông Lam Ngũ…



Nhắc tới Trịnh Tiểu Lệ thì cũng thật đáng tiếc, lúc đầu cô ấy cũng là một cô gái tốt trong sạch, nhưng lại bị lão Lam Ngũ khốn kiếp biến thành kết cục như bây giờ.



Trịnh Tiểu Lệ vốn là kế toán trong công ty của lão Lam Ngũ, cô có gương mặt ưa nhìn, thông minh, là nữ thần của đám đàn ông độc thân trong công ty. Theo lý mà nói, Trịnh Tiểu Lệ hẳn nên quen một đồng nghiệp cùng độ tuổi với mình, nhưng cô ấy lại yêu một người lớn hơn mình tận hai mươi tuổi, chính là lão Lam Ngũ!
Tôn Quyên lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chị và lão Lam Ngũ có ba người con, tất cả tài sản trong nhà đều đứng tên chung của chị và lão, lâu nay, giữa bọn chị đã là một khối chung nhau về lợi ích rồi. Ngoài quan hệ vợ chồng thì bọn chị còn là cha mẹ của ba đứa con, là chủ sở hữu chung của tất cả tài sản. Với sự khôn khéo của lão Lam Ngũ, em thấy lão sẽ rời khỏi chị, một người vợ mãi mãi không phản bội lão để đến với một cô gái trẻ nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi như em ư? Em gái à, nói thật cho em biết, em không phải là người đầu tiên đứng trước mặt chị để ngả bài và chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng. Nghe một lời khuyên của chị đi, nhân lúc còn trẻ, hãy tranh thủ thời gian đi tìm một người đàn tốt cho mình!”



Kể từ sau lần gặp mặt Tôn Quyên, Trịnh Tiểu Lệ đã chịu một cú sốc lớn, cô cảm thấy mình cứ như một đứa trẻ ngây thơ khi đứng ở trước mặt bà ấy. Cô càng hận lão Lam Ngũ vô sỉ hơn, vì thậm chí đến cả việc chia tay với tình nhân mà lão cũng phải để cho vợ mình ra mặt.



Cuối cùng không còn cách nào khác, Trịnh Tiểu Lệ đành phải nhận hai trăm nghìn tệ tiền chia tay của lão Lam Ngũ, nộp đơn xin từ chức rồi rời khỏi công ty. Hôm xảy ra tai nạn là đúng vào ngày cô lên tuyến xe khách của công ty để về nhà ăn Tết.



Chú Lê nghe tôi kể hết mọi chuyện xong cũng phải thổn thức: “Khó trách, thì ra trước khi chết, Trịnh Tiểu Lệ đã mang nỗi uất ức trong lòng rồi. Haiz… tuổi cô ấy còn quá trẻ, sao cứ phải khổ như vậy chứ?”



Sau đó chú Lê gọi điện cho lão Lam Ngũ, nói rằng đã tìm được thi thể của Trịnh Tiểu Lệ, để lão nhanh chóng gọi người đến vớt! Lão Lam Ngũ liên tục cảm ơn chú Lê trong điện thoại, còn nói cuối cùng mình cũng an tâm qua năm mới rồi.



Nhưng tôi thì thầm nghĩ, lão Lam Ngũ này có thể an tâm sang năm mới thật à? Chẳng lẽ lão không sợ nửa đêm Trịnh Tiểu Lệ chui vào giấc mơ tìm lão ôn lại chuyện cũ hả?



Lúc ấy chúng tôi đều nghĩ là đợi người của lão Lam Ngũ đến vớt thi thể xong, chúng tôi cũng có thể kết thúc công việc để về nhà rồi, nhưng không ngờ, đến lúc vớt thi thể thì lại xảy ra vấn đề…