Người Tìm Xác

Chương 750 :

Ngày đăng: 05:44 30/04/20


Nhưng hiển nhiên là Lương Sảng không trở lại giường của mình, hơn nữa theo lời tiếp viên trực ban nói, giường dưới của Lương Sáng xuống xe ở huyện Thanh Sơn, khi bà ấy đi tìm vị hành khách kia để đổi vé, Lương Sảng đã không còn ở trên giường mình nữa.



Vậy tính ra, thời gian mất tích của Lương Sảng chỉ có thể là giữa khoảng ba giờ sáng đến ba giờ năm mươi hai phút. Nhưng một người sống sờ sờ làm sao lại biến mất khỏi một chiếc xe lửa đang chạy2được chứ? Nếu không thể tìm được Lương Sảng, đây sẽ mãi mãi là một câu đố không có lời giải....



Trước đó đã nói qua, xe lửa là xe điều hoà kín mít, hành khách căn bản không thể nào nhảy ra từ cửa sổ. Còn về của mỗi toa xe, hành khách bình thường càng không thể tự mình mở ra được.



Triệu Tinh Vũ cũng từng nghi ngờ, có phải có ai đó gây mê Lương Sảng rồi bỏ vào trong một xương hành lý lớn, sau đó mang ra khỏi nhà ga hay không? Nhưng5khi chúng tôi xem lại tình hình ở lối ra lúc hành khách xuống trạm Thanh Sơn vào lúc ba giờ năm mươi hai phút, cũng không thấy có ai đem theo rương hành lý đủ lớn để giấu một cô gái cả!



Hơn nữa, lúc mất tích, Lương Sảng cáo một mét bảy mươi, nặng sáu mươi ký, nếu một người đàn ông trưởng thành bình thường kéo một rương hành lý có khối lượng cỡ đó thì đi sẽ rất tốn sức, cũng rất dễ bị phát hiện. Nhưng mà không chỉ huyện Thanh Sơn, mà6trong camera ở lối ra của những nhà ga sau cũng không phát hiện có kẻ như vậy xuất hiện.



Cuối cùng dưới tình huống không có đầu mối, tôi đề xuất lái xe đến đoạn đường mà chuyến xe lửa kia đã đi qua lúc ba giờ đến ba giờ năm mươi hai phút để xem thử một lần nữa.



Triệu Tinh Vũ nghe thế thì nói: “Đã qua nhiều năm như vậy, quay lại con đường kia còn có thể tìm ra manh mối gì ư?”



Tôi cười bảo với anh ta: “Không thử thì sao biết được?5Năm đó mọi người đều đã tìm khắp những nơi có thể tìm rồi, nhưng chỉ mỗi đoạn đường này là chưa tìm. Có lẽ... vấn đề nằm ở chỗ đó cũng không chừng!”
Quán cơm này không lớn lắm, tổng cộng chỉ có bốn cái bàn, ông chủ nói có thể tới đây ăn cơm đều là vài tài xế đi ngang qua, nên mấy cái bàn như vậy là đủ rồi. Nhưng khi bị đồ ăn lên, tôi lại nhìn thấy trên tay ông ta đầy những vết sẹo dữ tợn, thoạt nhìn rất đáng sợ!



Tuy rằng tôi đã cố hết sức tỏ ra vẻ bình tĩnh, nhìn mãi vết sẹo của người ta là hành vi rất vô lễ, nhưng tôi vẫn ngây ngẩn ra theo bản năng, sau đó mới dời tầm mắt đi chỗ khác.



Không ngờ ông chủ lại là một người rất lạc quan, ông ấy cười và nói với chúng tôi: “Có phải tay của tôi dọa mọi người sợ hay không?”



Tôi nghe thế thì vội nói với vẻ xấu hổ: “Không không không, là tôi không phải pháp mới đúng?



Ông chủ xua xua tay: “Không sao, trước kia tôi cũng giống người trong thôn, cũng ở nhà tự sản xuất pháo hoa, nhưng sau vì thao tác sai nên xảy ra vụ nổ, đôi tay này của tôi bị thương vào lúc ấy”



Tôi thấy làn da trên bàn tay của ông ta đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa: “Xem bàn tay này của ông, chắc lúc ấy bị thương rất nặng”



Ông chủ gật đầu đáp: “Đúng là rất nặng, suýt chút nữa là bị phế rồi, nên sau này tôi mới đổi nghề, lại còn dọn nhà từ trong thôn ra cửa thôn, như vậy mới yên tâm hơn. Nhưng vết thương của tôi coi như cũng nhẹ hơn những người khác trong thốn nhiều”