Người Tìm Xác
Chương 754 :
Ngày đăng: 05:44 30/04/20
Sau khi xuất viện, ông cụ Tôn lấy tất cả tiền dành dụm của mình ra trả tiền thuốc men mà hàng xóm ứng cho nhưng vẫn còn thiếu một ít, vì thế sau khi vết thương khỏi, họ lại tiếp tục cuốn pháo đốt để kiếm tiền.
Vốn ông cụ Tôn nghĩ, gom góp thêm một ít tiền, sau đó đưa Lương Sảng đến bệnh viện huyện khám chân, thuận tiện cũng nghĩ cách liên hệ2thử với người nhà cô ấy. Thật ra Lương Sảng đã nhớ lại hết, nhưng vì dáng vẻ hiện giờ của mình thế này, cô ấy bắt đầu sợ về nhà...
Cô cảm thấy nếu để người nhà biết bây giờ mình thê thảm như vậy, còn không bằng coi như mình đã chết cho rồi! Nếu không trị khỏi cho bản thân, trở về cũng làm liên luỵ đến cha mẹ, quan trọng nhất chính là...5cô ấy không muốn để Triệu Tinh Vũ nhìn thấy tình trạng hiện giờ của mình!
Tuy nhiên Lương Sảng lại không sao ngờ tới, khi cô ấy còn chưa nghĩ ra nên lựa chọn thế nào, thì một trận lửa lớn bất ngờ xảy ra, huỷ diệt hết thảy, cũng kết thúc cuộc đời trẻ tuổi thê thảm của cô ấy.
Khi tôi kể lại hết mọi chuyện Lương Sảng trải qua sau khi mất tích, Triệu6Tinh Vũ đã khóc đẫm nước mắt từ lâu. Anh ta không tin người yêu mình tìm bảy năm trời, cuối cùng lại chỉ còn một nấm mộ mọc đầy cỏ hoang...
“Cậu Trương, năm đó tại sao Tiểu Sảng lại rơi từ trong xe lửa ra ngoài?” Triệu Tinh Vũ kích động hỏi tôi.
Thành thật mà nói tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, đừng nói tôi chỉ có5thể nhìn thấy qua ký ức của Lương Sảng, thậm chí ngay cả chính Lương Sảng cũng không hiểu sao mình lại mơ mơ màng màng đến nỗi thành ra thế này?!
Sau đó tôi cẩn thận nhớ lại ký ức của Lương Sảng, cô ấy rớt khỏi toa xe trong tình huống cảm thấy dưới chân bị hẫng, như vậy là loại trừ khả năng bị người ta hại. Giờ khả năng lớn nhất chính là3xe lửa có vấn đề, nên mới khiến Lương Sảng rớt xuống khỏi toa xe lửa đang lao nhanh.
Tối hôm nay chúng tôi từ nhà chú Lê về, xe vừa mới vào đến khu chung cư đã nhìn thấy cạnh vành đai xanh của khu có một đám người vây quanh, tôi tò mò đi tới muốn xem chuyện gì đã xảy ra...
Kết quả đẩy đám người ra xem thì thấy mẹ Đậu Đậu cũng ở trong đó, chị ấy đang nhìn thứ dưới đất bằng vẻ mặt đau lòng. Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện trên đất có một con Teddy màu đen đang nửa chết nửa sống.
“Chuyện này là sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mẹ Đậu Đậu ngẩng đầu thấy là tôi, nói với vẻ mặt căm hận: “Không biết là cái để thiếu đạo đức nào nhăm nhe quăng bả độc, con cún nhỏ này ăn nhầm giăm bông có bả nên trúng độc chết rồi.”
Tôi nghe thế thì ngồi xuống kiểm tra nó thử, đúng là không cứu được nữa. Vài người vây xem bên cạnh đều chửi mắng người ném bả chó kia thiếu đạo đức, lỡ như để trẻ con ăn phải thì làm sao? Còn chủ của con cún đang ngồi bên cạnh khóc rấm rứt.
Chuyện thế này không phải chưa từng xảy ra, dù báo cảnh sát thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì, càng có rất nhiều người cảm thấy không cần thiết vì một con chó mà lãng phí lực lượng của cảnh sát.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy, bản thân không nuôi chó, cho nên sẽ không biết chó mình nuôi bị người ta đầu độc chết sẽ có tâm trạng như thế nào. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy loại chuyện này, trong lòng sẽ không kiềm được cơn giận. Bởi vì bất kể bạn không thích người ta nuôi chó cỡ nào, thì cũng không có quyền giết hại một sinh mạng.