Người Tìm Xác
Chương 784 :
Ngày đăng: 05:45 30/04/20
Bên tại tôi vẫn còn vang lên tiếng khóc líu ríu, tôi biết tiếng khóc là của anh linh này, vì tôi cũng không biết nó đã bị ném ở đây bao lâu rồi! Muốn chuyển kiếp làm người cũng không dễ dàng gì, vì sao họ không
chịu cho nó một cơ hội để làm người chứ? Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao oán khí của anh linh luôn nặng nhất.
Đinh Nhất đã chạy xuống hỏi tôi làm sao thế? Tôi đành nói với anh ta: “Anh gọi điện báo cảnh sát đi! Ở đây có2một đứa trẻ bị vứt bỏ đông cứng tới chết ở trên mặt bằng.”
Đinh Nhất nghe thấy thế thì đi tới chỗ cái túi giấy màu trắng, anh ta nhìn thoáng qua tình hình ở bên trong, sau đó thở dài: “Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bản chất của con người vẫn thường rất phức tạp và ích kỷ, không phải chỉ dùng một câu đơn giản là có thể khái quát được hết tất cả”
Nói xong, anh ta yên lặng niệm một đoạn kinh siêu độ cho đứa bé này, hi vọng lần5sau nó sẽ được đầu thai vào nhà người tốt, đừng tiếp tục sống quá ngắn ngủi như thế này. Sau đó Đinh Nhất hỏi tôi có nhìn thấy hình dáng cha mẹ đứa bé này trong trí nhớ của nó không.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Thị lực của trẻ sơ sinh rất yếu, huống chi đứa bé này chỉ vừa mới được sinh xong, có thể nói, đứa bé này còn chưa được nhìn thấy thế giới thì đã bị... bố mẹ nó đang tầm bóp chết rồi”
Cảnh sát 110 nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn thấy6thi thể nhỏ bé kia, họ cũng kinh ngạc. Một cảnh sát tức giận nói: “Mấy năm nay làm sao vậy nhỉ, càng ngày càng nhiều vụ vứt bỏ trẻ sơ sinh như thế này, chẳng lẽ cha mẹ của đứa trẻ này không có một tí kiến thức phổ thông nào à? Trời lạnh như vậy, đừng nói là một đứa trẻ vừa mới ra đời, ngay cả người lớn ở trên mặt bằng như thế cũng phải chết cóng!”
Trên đường về nhà, tôi bảo Đinh Nhất lái xe dạo quanh một vòng ở hiện trường phát hiện thi thể của đứa trẻ sơ sinh kia, tôi muốn xem hồn phách của nó đã được siêu sinh hay chưa. Chúng tôi đi vài vòng ở gần chỗ con sông nhưng chẳng phát hiện được gì cả.
Ban đầu tôi còn tưởng rằng nó đã được chú vãng sinh giúp siêu độ rồi, ai ngờ đến tối khi chúng tôi về đến nhà thì lại xảy ra chuyện...
Từ căn nhà ở ngoại thành trở về, chúng tôi rẽ vào siêu thị mua một ít đồ chuẩn bị ăn Tết, tiện mua thêm thức ăn và đồ hộp dành cho Kim Bảo. Gần đến Tết rồi nên rất nhiều siêu thị đều ngừng kinh doanh, nếu để đến Tết mà hết thức ăn cho con chó nhỏ này thì không được.
Tôi cầm bọc lớn bọc nhỏ về nhà, cứ nghĩ mở cửa ra thì Kim Bảo sẽ chạy tới đón chúng tôi, nhưng nó lại sợ hãi tránh đi thật xa!
Lúc ấy trong lòng tôi hơi nghi ngờ, nhưng vì đồ đạc trong tay quá nặng nên cũng không nghĩ nhiều, vào nhà xong, tôi đem tất cả đồ vừa mua vào trong bếp. Nhưng đúng vào lúc này, chiếc chuông gió mà chú Lê đưa cho chúng tôi để trấn trạch bỗng vang lên...
Tôi và Đinh Nhất đều sững sờ quay sang nhìn nhau. Cái chuông gió này có tác dụng trấn trạch, lúc trước nó vẫn luôn được treo trong ngôi nhà ở ngoại thành.