Người Tìm Xác

Chương 792 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Một ly rượu trắng xuống bụng, tôi có cảm giác một mồi lửa chạy thẳng một đường từ cổ họng đến rốn. Nói



thật vừa rồi lúc ngồi với lão Hắc và lão Bạch tôi cũng chưa uống ngụm nào, may mà bọn họ cũng không phải kiểu tôi uống anh phải uống,2chỉ cần có rượu uống là được rồi.



Nói thật lòng, tí tửu lượng này của tôi uống ít còn được, nhưng hết cỡ cũng chỉ ba ly là gục. Còn như chú Lê hết ly này tới ly khác, uống rất chi là thoả mãn. Chẳng qua con người ấy mà, ít5nhiều đều có ít thứ yêu thích, bất kể là hút thuốc hay là uống rượu, chỉ cần không phạm pháp thì không coi là cái gì.



Bởi vì nếu một người mà không có thứ gì yêu thích cả, vậy đó không phải người rồi! Ví dụ như nói Đinh Nhất đi,6tôi mãi vẫn chưa phát hiện ra thằng nhãi này cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì, ăn cũng vậy mà uống cũng vậy, giống như đều chẳng hề gì cả, luôn có cảm giác vô dục vô cầu...



Sau khi cơm no rượu say, chú Lê với vẻ mặt say5khướt kéo lấy hai người chúng tôi nói: “Nào, hôm nay tâm trạng chú của cháu tốt, gieo một quả cho hai thằng nhóc các cháu, xem thử số phận năm nay thế nào?”



Tôi và Đinh Nhất nghe là biết lão già này uống say rồi, bởi vì ngày thường nếu không3có chuyện gì đặc biệt, chú Lê sẽ không dễ dàng xem bói cho chúng tôi, vì theo chính chú nói, tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ đoản mạng. Nhưng hôm nay tôi thấy hứng thú của chú ấy rất cao, cho nên chúng tôi cũng không từ chối làm gì.



Đầu tiên chú Lê trở về phòng sách của mình, lục tung lên tìm được một cái “mai rùa” thoạt nhìn rất cổ xưa, sau đó lấy ra mấy đồng tiền lớn bảo bối, nhét từng đồng từng đồng vào.



Lúc này mắt chủ Lê mờ hơi men lắc lắc mai rùa trong tay, sau đó nói với tôi bằng vẻ mặt thần bí: “Chú tính thử cho cháu trước... Không chuẩn không lấy tiền luôn!”



Nói xong chú nghiêng mai rùa đổ lên mặt bàn, mấy đồng tiền lớn lập tức lăn lạch cạch ra ngoài. Nói thật, đối với mấy thứ này, tôi chẳng có chút năng lực hiểu biết nào, thật sự không mở được từ những đồng tiền sấp sấp ngửa ngửa đó có thể nhìn ra được lề lối gì.



Nhưng chủ Lê lại làm vẻ mặt như thật nhìn đi nhìn lại mấy cái đồng tiền lớn này, sau đó bắt đầu bấm đốt ngón tay trái không ngừng, cứ như lập tức xé mở thiên cơ ra vậy.
Lúc trong lòng tôi còn ứ đọng, canh cánh về hai quẻ vừa rồi, Đinh Nhất đã quay về phòng sách mò mẫm một lúc, sau đó ra ngoài đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi nhận lấy xem, thấy lại là một bức vẽ tay hai lần gieo quẻ tượng vừa rồi.



Trong lòng tôi lập tức vui vẻ, vì thế vỗ vai anh ta nói: “Được đó! Suýt nữa đã quên anh có bản lĩnh nhìn qua là nhớ! Giờ để xem sáng ngày mai chú Lê chống chế như thế nào?



Nhưng không ngờ Đinh Nhất lại lắc đầu bảo: “Tôi khuyến cậu tạm thời vẫn đừng hỏi chú ấy chuyện này, bằng tính tình của chú ấy, nếu thật sự không muốn nói, đến lúc đó không khéo sẽ nói nhăng nói cuội để qua loa lấy lệ cậu”



Tôi nghe cũng phải, vì thế gấp gọn tờ giấy kia lại, bỏ vào trong túi, nghĩ về sau gặp lại chủ họ hỏi thẳng chú ấy cho nhanh.



Sáng ngày hôm sau, tôi thấy chú Lê tỉnh rượu, bèn thử dò hỏi chú ấy chuyện gieo quẻ tối qua. Kết quả ông già này đúng là chối phắt đi thật, nói tối hôm qua mình uống xin quắc cần câu, không nhớ có tính quẻ cho tôi.



Lúc ấy tôi cũng không có lòng tiếp tục truy hỏi, nếu chú ấy không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng chú. Có điều tôi đoán trên quả tượng này cũng không phải chuyện gì lớn liên quan đến tính mạng, nếu không với giao tình của tôi và chú Lê, chắc chắn chú ấy sẽ nói cho tôi biết. Chuyện có thể làm chú ấy nhìn thấu rồi lại không chịu nói ra, chỉ sợ là có quan hệ với mệnh cách của tôi, chú ấy không muốn nói thì thôi, về sau có cơ hội đi hỏi lại chú họ.



Hôm nay mùng năm Tết, chúng tôi nhận được vụ làm ăn đầu tiên trong năm. Người uỷ thác của chúng tôi là ông chủ của một xưởng làm giấy, năm trước trong xưởng của ông ấy có một công nhân tên Ngô Vân Phong vô duyên vô cớ mất tích.



Vì lúc ấy đúng vào thời gian nghỉ Tết, cho nên mọi người đều cho là thằng nhóc này về quê ăn Tết cơ. Ai ngờ mùng bốn Tết, người nhà dưới quê của thằng nhóc kia tìm đến đây, nói con trai của bọn họ đã mất liên lạc rất nhiều ngày rồi.



Ông chủ Lưu của xưởng làm giấy vừa nghe nói Ngô Vân Phong đã mất tích từ năm trước thì âm thầm có một loại dự cảm không tốt lắm, vì thế ông ta lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát tìm khắp các nơi mà bình thường thằng nhóc này hay đi và nhà mà cậu ta thuế, nhưng đều không phát hiện ra manh mối gì cả.