Người Tìm Xác
Chương 800 :
Ngày đăng: 05:45 30/04/20
Tôi không ngờ tới lúc này, người hiểu Trang Hà nhất lại là Đinh Nhất! Vì thế tôi vừa cởi quần áo leo lên
giường, vừa nói với hai bọn họ: “Vậy bây giờ đi ngủ đi! Sau nửa đêm chúng ta ra ngoài thăm dò tình huống rồi nói”
Nhưng tưởng tượng đến nhiệt độ không khí bên ngoài bây giờ2chỉ có âm hai mươi mấy độ, tôi không thể không thầm rùng mình.
Sau nửa đêm, tôi bị một cái móng vuốt lông lá đẩy cho tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thì thấy Trang Hà đang híp đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm tôi. Tôi khuya bị người ta đánh thức khỏi ổ chăn ấm áp đúng là5chuyện rất đau khổ. Nhưng tôi nhìn thấy hồ ly và Đinh Nhất đều mặt mũi hăm hở, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi là buồn ngủ quá chừng à?
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tổ hành động “hai người một hổ” chúng tôi từ từ rời khỏi phòng. Lúc này tất cả các phòng trong khu vườn đều6đã tắt đèn, chỉ có một cái đèn nhỏ mờ mờ ở trên đầu của sân sau là còn sáng.
Trước đó tôi đã quan sát hết chỗ này, cũng không phát hiện có camera giám sát gì cả, điều này mang lại thuận lợi rất lớn cho hành động hiện giờ của chúng tôi. Chỉ là mẹ kiếp, bây giờ5nhiệt độ không khí bên ngoài lạnh quá, cho dù chúng tôi có mặc ấm áp bao nhiêu, chỉ cần ở ngoài chưa đến ba phút thì sẽ bị đông lạnh thấu tim gan...
Được Trang Hà dẫn đường, chúng tôi vòng qua mấy dãy phòng nghỉ ở sân sau, đi tới một chỗ rất không thu hút trong khu vườn.3Ở đó đích thực có một cục đá nửa chôn dưới tuyết, tạm thời tôi vẫn chưa nhìn ra tảng đá này có gì khác biệt cả.
Lúc này Trang Hà lấy miệng ngậm ống quần của tôi, ý bảo tôi đến gần cục đá hơn, vì thế tôi nửa ngồi xổm xuống và bắt đầu quan sát cẩn thận tảng đá. Đáng tiếc lúc này ánh sáng quá mờ, ngay cả tảng đá này có màu sắc gì tôi cũng nhìn không rõ lắm.
Vì thế tôi đành phải vươn bàn tay nhỏ đã đông cứng ra, muốn sở thử này tảng đá xem cảm giác như thế nào... Nhưng vừa chạm vào lại cảm thấy trong lòng có sự khác thường ập đến, cảm giác này hơi quen thuộc, giống như trước đây đã từng thấy cục đá như vậy ở nơi nào đó.
Chàng trai khẽ lắc đầu đáp: “Nào có thể chứ! Con hồ ly đó vốn dĩ cũng là chúng tôi bắt được trong trại gà, nếu nó là hồ ly của cậu, theo lý nên trả lại cho cậu mà. Chỉ là không biết... Cậu biết nó ở đây nên mới tìm tới à? Hay là trùng hợp gặp được thế?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Các anh cứ cho là trùng hợp đi...”
Chàng trai gật đầu: “Con hồ ly đó rất có linh tỉnh, lúc bắt nó tôi đã cảnh báo ông chủ của chúng tôi rồi, nhưng mà ông ấy không tin tà ma kiểu này”
Tôi không biết người đàn ông này và ông chủ Tôn có phải cùng một giuộc hay không, cho nên tôi chỉ có thể thả vài câu thăm dò thử. Anh chàng này nói mình tên Tôn Hưng, là cháu họ của ông chủ Tôn, mấy năm trước ở dưới quê đến đây cậy nhờ người chú họ này, sau đó vẫn làm việc ở đây đến bây giờ.
Anh ta còn nói cho tôi biết, tính tình của chú họ kỳ cục, là một thần giữ của điển hình, đã đến tuổi này mà vẫn chưa có vợ con. Tôi nghe ra ý ở ngoài lời trong câu chuyện của Tân Hưng, có lẽ anh ta rất có thành kiến với chú họ của mình. Vừa rồi nghe anh ta kể chú họ mình không vì không con, xem ra Tôn Hưng muốn làm con trai thừa tự của chú họ mình đây mà. Vì thế tôi tiếp tục tán gẫu với anh ta, đồng thời hỏi thăm anh ta khu vườn này đã xây được bao nhiêu năm rồi?
Nghe Tôn Hưng nói, ông chủ đời trước của khu vườn này chính là sư phụ của chú họ anh ta - lão Kiều, cũng là một ông già độc thân không vì không con! Sau khi ông ta chết bệnh, khu vườn rộng lớn này đều được ông chủ Tôn thừa kế.
Ông chủ Tổn học được từ sư phụ mình một ngón nghề tuyệt vời, đó là cách nuôi dưỡng gà rừng. Nghe nói ông ta nuôi gà rừng, cũng không nhốt vào lồng sắt mà đều nuôi thả trong trại gà.
Những người khác nuôi loại gà rừng này đều phải giăng lưới cao xung quanh, để ngăn ngừa gà rừng chạy mất. Nhưng ông chủ Tồn nuôi gà rừng, giống như có một tấm lưới vô hình vây trại gà vào giữa, không có con nào bay loạn ra ngoài...