Người Tìm Xác

Chương 806 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Chúng thần thiên địa sau khi biết được tin này, lập tức hiệu lệnh Tịch Mộng Dao nghĩ cách ngăn cản. Nhưng tên Đại Vũ này tự có cách xử lý của riêng mình, khiến Tịch Mộng Dao rất bận rộn, tạm thời đặt chuyện của Trang Hà sang một bên...



Có một ngày, Tịch Mộng Dao2trở về sau một ngày bận rộn, kéo thân mệt mỏi về phủ Thủy thần, lại thấy khắp nơi đều là xác chết, trong lòng hốt hoảng, lập tức lật những cái xác kia ra tìm Trang Hà.



Đến tận khi Tịch Mộng Dao lật đến cái xác cuối cùng, mới thở phào, trong đó không5thấy thi thể Trang Hà, chứng tỏ hắn vẫn bình yên vô sự, nhưng bà lại lo lắng Trang Hà bị người ta bắt đi.



Tìm xung quanh không có kết quả, Tịch Mộng Dao càng lo lắng, bây giờ Trang Hà chỉ cách thành tiền một bước, nếu sai lầm thì tất cả sẽ thành vô6ích. Cho dù bà phát động thuộc hạ Thủy tộc tìm kiếm như thế nào cũng không thấy tung tích.



Đúng lúc này, một thủy tộc đến báo, nói Đại Vũ đã khai thông toàn bộ lũ lụt hôm nay Tịch Mộng Dao tạo ra, không trở thành trận lụt quá lớn. Tịch Mộng Dao kinh hãi,5thầm nghĩ Đại Vũ chỉ là người phàm sao lại có thần lực như thế, khai thông lũ lụt chỉ trong một ngày?



Nhưng sau khi nghe được chuyện sau đó, lòng bà lạnh lẽo... Hóa ra sở dĩ Đại Vũ có thể khai thông hồng thủy trong một ngày vì hắn có “Định Thủy Thần Châu”!



Nhưng3trong trời đất này, viên Định Thủy Thần Châu duy nhất đang nằm trong tay bà! Thế là bà chạy vội về mật thất trong phòng, phát hiện viên châu đã biến mất.



Tịch Mộng Dao thấy cửa lớn rộng mở, hiển nhiên đã có người khởi động cơ quan bí mật mở nó. Nhưng cửa để mở cơ quan này ngoài Tịch Mộng Dao chỉ có Trang Hà biết, vì bình thường họ đều ở trong mật thất giúp Trang Hà tu tiến.



Lúc đó, Tịch Mộng Dao có một thủy tướng tên là Tịch Phong rất trung thành với mình, khi hắn nhìn thấy tình cảnh trong mật thất thì khẳng định Trang Hà đã lấy cắp viên Định Thủy Thần Châu. Mặc dù Tịch Mộng Dao biết tất cả những thứ trước mắt đều là thật, nhưng bà cũng không muốn tin người cùng mình sớm chiều ở chung, ân ái đủ kiểu lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Lúc tôi thoát ra khỏi ký ức nặng nề của Tịch Mộng Dao, phát hiện mình đang bị Trang Hà ôm vào lòng, miệng anh ta liên tục lẩm bẩm: “Ta hối hận... ta hối hận... ta rất hối hận...”



Tôi chưa từng nhìn thấy Trang Hà như thế, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy thấm tình và hối hận nhìn tôi... Mặc dù tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiển nhiên trong mắt anh ta, lúc này tôi là Tịch Mộng Dao.



“Khụ... khụ...” Tôi lúng túng ho hai tiếng, vì tôi thực sự không muốn bị anh ta ôm nữa.



Lúc này Đinh Nhất cũng đi đến nói: “Bà ấy đi rồi...”



Trang Hà nghe câu này mới khôi phục tinh thần, sau khi được thả xuống, tôi vội vàng ngồi dậy. Trong lòng tôi chỉ muốn chửi thề, dù sao cũng đã cứu anh, coi như không phải người anh yêu quý cũng đừng vứt thẳng xuống đất thế chứ!



Đinh Nhất thấy vậy nên đỡ tôi dậy, tôi xoa xoa cái mông bị đau hỏi anh ta: “Chuyện gì thế? Lão Hắc, lão Bạch đâu?”



Anh ta nhún vai nói: “Đi bắt gà, nói là loại Hải Điểu kia không nên tồn tại trên đời này, phải bắt hết về địa phủ.”



Tôi tức giận nói: “Muốn ăn thì cứ nói là muốn ăn, lấy việc công làm việc tự...”