Người Tìm Xác

Chương 826 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Sau đó, thỉnh thoảng mấy người con của ông cụ Ngụy lại về nước để xem có tin tức gì của bố họ không, các hàng xóm hỏi họ có phải đã cho thuê căn nhà rồi hay không? Nhưng họ đều đáp là không.



Nhưng những tiếng ồn ào vào lúc nửa đêm kia vẫn thường xuất hiện, có lúc, thậm chí hàng xóm còn nghe thấy cả tiếng rao hàng.2Người không biết chuyện còn tưởng rằng trong nhà đang xem bộ phim nói về thời cũ, nhưng những hàng xóm xung quanh đây đều biết, trong nhà này làm gì có ai!



Nhưng hình như nửa năm nay không hề nghe thấy âm thanh kỳ quái gì nữa, không biết có phải bởi vì căn nhà này sắp bị bán đi nên những “thứ bẩn thỉu” ở trong đó đã đi5tìm căn nhà trống khác rồi không.



Nghe bà chị này nói, thì hình như thời gian căn nhà của nhà họ Ngụy không tiếp tục có ma nữa, vừa vặn trùng khớp với thời gian mà lão Lương đem bức tranh đi, nói cách khác, vấn đề là ở bức tranh kia! Tranh vừa rời đi, tình trạng ma ám trong nhà lập tức biến mất.



Sau một ngày ra ngoài, khi6tôi và lão Triệu quay trở lại nhà chú Lê thì được báo, bức tranh kia không hề có phản ứng gì cả. Cũng có thể là bởi vì chú Lê và Đinh Nhất có mệnh cách đặc biệt nên bức tranh này mới không dám làm gì ở trước mặt họ.



Tôi kể toàn bộ những tin tức mà mình thu thập được trong cả ngày hôm nay cho chú Lê5nghe, chú ấy thờ dài: “Rốt cuộc thì bức tranh này có lai lịch gì nhỉ? Cũng không biết trong những năm qua nó đã nuốt bao nhiêu linh hồn rồi!”



Tôi cắn răng: “Cháu mặc kệ trước kia nó nuốt bao nhiêu người, nhưng nó phải nhả Chiêu Tài nhà cháu ra!”



Đinh Nhất cố xoa dịu tôi: “Cậu bình tĩnh đã, tôi tin chắc sẽ có biện pháp đưa Chiêu Tài3ra ngoài!”



Lão Triệu cũng lo lắng: “Hy vọng thời gian đừng quá dài, nếu không mấy ngày liền không được ăn gì, cơ thể cô ấy không chịu nổi đâu…”
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi đi tới trước mặt bức tranh “Họp chợ phiên”, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không mà khi đến gần bức tranh, tôi cảm giác có một luồng khí đang hút mình vào bên trong.



Tôi hơi e dè, quay đầu nhìn mấy người Đinh Nhất, thấy họ cũng thấy không chắc chắn như mình, xem chừng thực lực của tôi thật sự rõ như ban ngày! Ài… Mặc kệ đi! Chết thì chết!



Nghĩ vậy nên tôi nhắm hai mắt lại, bất chấp khó khăn sờ vào bức tranh kia, sờ một lúc nhưng không có cảm giác sờ được cái gì cả… Tôi vội mở mắt ra xem, da đầu tôi căng chặt lại, ông trời của tôi ơi! Tôi đã thực sự đi vào bên trong bức tranh đó rồi!



Tôi đang thực sự đứng ở một khu chợ lớn phương Bắc ở thời kỳ Dân Quốc, những người bán hàng xung quanh đang ra sức hò hét rao bán món đồ trên sạp hàng của mình. Chuyện kỳ lạ nhất là, tôi đột nhiên xuất hiện, nhưng không hề khiến những người này chú ý, như thể họ không hề nhìn thấy tôi vậy.



Tôi vội vàng nhìn quanh để tìm kiếm Chiêu Tài, nhưng người ở khu chợ này quá nhiều, nhốn nháo bận bịu, đến ngay cả người ở phía xa mặc áo gì tôi cũng không nhìn thấy.



“Chiêu Tài? Chiêu Tài?!” Tôi vội gào to, không biết cái bà này chạy đi đâu rồi?



Con đường được vẽ trên bức tranh không lớn, nhưng sau khi đi vào, tôi phát hiện nơi này chính là một thế giới khác! Tôi có thể thấy nhiều cảnh hơn từ những góc độ khác nhau.



Khi tôi đang vừa chạy vừa gào khắp nơi, đột nhiên tôi nghe thấy phía sau có giọng nói vang lên: “Cậu đang tìm một cô gái mặc tạp dề à?”