Người Tìm Xác

Chương 832 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Nhưng ai ngờ Trương thiên sư ngàn tính vạn tính, lại không tính đến một chuyện. Đó chính là trong đông đảo đệ tử của ông ấy, có một đồ đệ nhỏ xấu xa thành thói. Người đồ đệ nhỏ này tuy rằng trời sinh thông minh, lại tâm tính không vững, cả ngày chỉ nghĩ muốn thừa dịp lúc không có sư phụ, muốn thử nhìn2trộm ấn Thiên Sư của ông ấy.



Ngày đó Trương Thiên sư mang theo mấy đồ đệ tuổi tác lớn hơn ra ngoài làm việc, đồ đệ nhỏ kia bèn nhân cơ hội trộm ấn Thiên Sư ra chơi đùa, kết quả lúc hắn đang chơi vui vẻ thì lại đột nhiên nghe có người gọi: “Sư phụ đã về rồi!”



Trong lòng hắn hoảng hốt, ấn Thiên Sư5trượt khỏi tay, rơi xuống đất… Tuy sau đó đồ đệ nhỏ đã cuống quýt trả lại ấn Thiên Sư về chỗ cũ, nhưng mà không ai phát hiện bên dưới góc phải của ấn Thiên Sư đã xuất hiện một vết rạn nho nhỏ.



Về sau, Trương thiên sư vẫn không phát hiện ra, dưới tình huống đó dùng ấn Thiên Sư có vết rạn đóng lên6bên dưới bức mười tám ác quỷ… Tới lúc này mới để cho mười tám con ác quỷ này tuy bị nhốt ở trong tranh, nhưng lại có thể hút người xem tranh vào trong luôn…



Nói vậy nhưng mười tám con ác quỷ này cũng sợ hút vào quá nhiều mạng người sẽ có một ngày bị phát hiện, cho nên những năm gần đây bọn chúng5chỉ hút vào mười tám người, để một ngày ra khỏi được bức tranh, có thể có hình dạng con người, đi lại trong thế gian.



Còn về việc bọn chúng hút Chiêu Tài vào, tất cả đều là nội đan gây họa. Chắc là chúng phát hiện ra nội đan từ ngàn năm tu vi biến thành lại ở trên thân một người phàm, vì thế nên3nổi lòng tham!



Nghe chú họ kể xong lai lịch của bức mười tám ác quỷ này, tôi hơi nổi giận: “Cậu nhóc đồ đệ kia cũng đáng bị sư phụ hắn đét mông!”



Lúc này thì thấy sắc mặt của chú họ âm u nói: “Đồ đệ kia chính là chú…”




Trước khi chú họ đi, tôi vẫn không kìm được hỏi chú về chuyện thanh “Thiên Nhân Trảm”, xét cho cùng tình cảm là tình cảm, đạo đức là đạo đức! Chú họ nghe rõ ý tôi rồi nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc hết mấy giây, trong lòng tôi lập tức nặng nề, sợ chú sẽ nói ra câu gì khủng khiếp gây sốc lắm.



Kết quả chú nhìn tôi một lát rồi cười ha ha bảo: “Xem ra đã dọa cháu rồi, dù thế nào chú cũng sống lâu hơn cháu hơn một trăm năm đấy! Ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, có một số việc tất nhiên là chú hiểu rõ. Cháu cũng không cần lo lắng không đâu, chú có thể nói cho cháu biết thế này nhé, hễ là vong hồn chết dưới đao của chú đều là người đúng ra phải chết, hơn nữa đều không phải tự chú ra tay…”



“Là sao ạ?” Tôi tỏ vẻ ngờ vực.



“Có nghĩa là, chú có thể tính ra người nào có hung tinh chiếu mạng, hắn sẽ giết chết một người vào một thời gian cụ thể nào đó. Việc mà chú phải làm, chỉ là cung cấp hung khí giết người mà thôi. Mặc dù họ không cần đao của chú thì cũng sẽ dùng đao khác, bởi vì bất kể là kẻ giết người hay là kẻ bị giết, đều là số mạng định sẵn của họ, không thể thay đổi.” Chú họ nói.



Tuy rằng lời chú họ nói có một phần tôi không hiểu, nhưng mà tôi lại nhớ kỹ một điểm, đó chính là cái chết của những người này… Nó xảy ra trong tình huống không có sự can thiệp của chú họ, biết được điểm này đối với tôi cũng đã đủ rồi.



Tối nay, tôi và Đinh Nhất ăn cơm ở nhà chú Lê, ba chúng tôi đều không hài lòng cho lắm với tình trạng làm việc gần đây, đó là quá nhàn! Cũng đã lâu không có khoản thu nhập nào…



Thật ra sau chuyện bức tranh ác quỷ lần trước, tôi vẫn luôn nhớ thương căn nhà cổ của ông Ngụy, không phải tôi thổi phồng căn hộ đó, chứ trừ tôi ra thì thực sự không ai dám lấy! Người thường chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là đã không dám mua rồi! Nhưng thực tế chúng tôi đều biết, từ sau khi bức tranh mười tám ác quỷ rời khỏi đó, căn hộ kia đã sạch sẽ từ lâu rồi.