Người Tìm Xác

Chương 834 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Địa điểm giao dịch được hẹn ở một tòa nhà chưa xây xong, để không rút dây động rừng, lúc ấy tất cả lực lượng cảnh sát cũng không tới quá gần địa điểm giao dịch, dù sao đối phương cũng là bọn rắn độc ở bản địa, có một chút xíu gió thổi cỏ lay thì sẽ bị phát hiện ngay.



Cuối cùng dùng2tín hiệu trên người Bạch Kiện làm hiệu lệnh, chỉ cần anh ta phát ra tín hiệu, cảnh sát đặc nhiệm mai phục ở gần đó sẽ từ từ bao vây địa điểm giao dịch, để bọn chúng một tên cũng đừng hòng chạy thoát.



Vốn dĩ những chuyện này đều tiến hành dựa theo kế hoạch, cảnh sát đặc nhiệm đợi ở ngoài chỉ5chờ Bạch Kiện phát tín hiệu mà thôi! Nhưng ai ngờ cuối cùng họ chờ được lại không phải tín hiệu của Bạch Kiện, mà là một tiếng “rầm” rất lớn…



Bạch Kiện bị ném từ tầng năm xuống, ngã thật mạnh lên một đống cát ở dưới lầu. Tất cả cảnh sát mai phục ở bên ngoài đều phát ngốc, họ cũng không đợi6tín hiệu gì nữa hét lên rồi ào ào xông vào, người đi xem tình trạng của Bạch Kiện, người thì rút súng xông lên lầu.



Kết quả khi cảnh sát đặc nhiệm đến nơi giao dịch trên lầu, lại thấy được một cảnh khiến người ta khiếp sợ… thậm chí có mấy cậu cảnh sát trẻ còn nôn ra ngay tại chỗ. Trên nền5xi-măng của tầng năm, nơi nơi đều là bộ phận cơ thể người, quả thực là máu me giống như một lò sát sinh.



Qua những mảnh quần áo rách nát của người chết, phát hiện đó chính là hai cảnh sát chống ma tuý đi cùng với Bạch Kiện! Trong lòng những người ở đây, trừ căm hận, kinh ngạc, càng nhiều hơn là3sợ hãi…



Cuối cùng bọn họ phát hiện Chước Tử ở trong một góc khe kiến trúc đổ nát đã bị dọa đến ngớ ngẩn từ lúc nào, thằng nhãi này lúc thì khóc lúc thì cười, căn bản nói không rõ vừa rồi bên trên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mà cái túi dệt màu đỏ trắng xanh chứa hai mươi vạn tiền thật và chín trăm tám mươi vạn tiền giả lại cũng biến mất không thấy đâu!




Tôi hiểu tâm trạng hiện giờ của họ, dẫu sao tổ chức lễ truy điệu là để lưu giữ tên tuổi! Bây giờ vụ án chưa rõ, đến lúc đó cả bài từ truy điệu cũng không dễ viết! Vì thế tôi vỗ lên bờ vai của cậu ta và nói: “Yên tâm đi! Tôi tin tưởng bằng những nỗ lực chung của chúng ta, chắc chắn sẽ cho họ một lời giải thích thỏa đáng!”



Lúc này một nhân viên công vụ của nhà tang lễ đã đi tới, mở ngăn kéo tủ đông có chứa di thể của hai vị liệt sĩ cho chúng tôi. Khi anh ta từ từ kéo ra khóa kéo của một chiếc túi bọc xác trong đó, mùi máu tươi lập tức xộc vào mũi tôi.



Tôi không thể không nhíu mày lại, nghĩ thầm cũng đã đông lạnh nhiều ngày thế rồi mà thi thể vẫn còn có mùi máu đậm như vậy, sự thảm thiết ở hiện trường lúc ấy hẳn là không khó tưởng tượng ra. Đáng tiếc với khoảng cách hiện giờ tôi đứng lại không cảm nhận được một chút tàn hồn nào tồn tại, đây cũng không phải là hiện tượng tốt gì.



Tuy rằng trong lòng tôi thật sự không dám đụng chạm đến di thể của liệt sĩ, nhưng dưới tình huống như vậy, tôi cũng không có lựa chọn khác. Tôi nhìn một lát, cuối cùng vẫn chạm vào một cánh tay của thi thể, bởi vì đó đã là nơi tương đối hoàn chỉnh trên cả thân thể rồi.



Tuy nhiên dù tôi có ép mình đặt tay lên, nhưng lại vẫn như cũ, cái gì cũng không cảm nhận được. Lúc sau tôi lại thử một thi thể khác, nhưng kết quả vẫn giống nhau, nửa tia tàn hồn cũng không tồn tại!



Có lẽ là bởi vì bọn họ chết quá thảm, cho nên hồn bay phách tán? Điểm này tôi vẫn phải về hỏi chú Lê thử mới được. Xem ra trước mắt chỗ tôi là không tìm thấy bất kỳ manh mối có ích gì, giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở hai người bên kia!