Người Tìm Xác

Chương 852 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Tôi mở đèn pin của điện thoại, định nhìn xem thứ kia là cái gì?! Khi chiếu ánh sáng về phía góc đó, cả ba chúng tôi đều cùng sững sờ, thì ra cái thứ giống ác quỷ Địa Ngục vừa rồi lại chính là Ngụy Tử Huyền đã mất tích hơn nửa tháng nay!!



Trông cô bé rất bẩn thỉu, hai má hóp sâu, sắc mặt tiều tụy, cô bé bị ánh sáng trong điện thoại của tôi chiếu vào nên phát ra những tiếng lọc xọc lọc xọc... Chú Lê ở phía sau nói, giọng trầm hẳn xuống: “Con bé2bị thứ gì ám rồi.” Tôi giật mình: “Chú nói cô bé vẫn còn sống ạ??” Chú Lê gật đầu: “Dù trông khá giống xác chết, nhưng cháu có thể cảm giác được ký ức tàn hồn của con bé không?” Nghe chú nói thế, tôi vội quan sát cẩn thận hơn, đúng là Ngụy Tử Huyên người không ra người quỷ không ra quỷ đối diện tôi vẫn là người sống thật... Tuy dáng vẻ của cô bé bây giờ không giống một người sống, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy, cánh mũi của cô bé hơi co rúm5lại, đây là phản ứng bản năng của con người do quá sợ hãi mà sinh ra.



Tôi thì thầm hỏi chú Lê: “Làm sao bây giờ?”



Chú Lê suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong người ra một bó dây màu đỏ, sau khi trải qua “chuyện Thang Lỗi” lần trước, đây chính là thần khí ngự quỷ mà lúc nào chú Lê cũng mang theo người! Cách làm nó là ngâm dây trong chu sa và máu chó đen, đem hong khô rồi có thể tạm thời bện thành một tấm lưới mà đám “tà ma” đều e ngại.



Chú Lê6nhanh chóng bện bó dây đỏ thành một cái lưới đơn giản, chú để cho tôi và Đinh Nhất kéo hai đầu, trùm Ngụy Tử Huyên ở trong đó...



Khi hai người chúng tôi cầm lưới chậm rãi tới gần Ngụy Tử Huyên, miệng cô bé phát ra tiếng gầm chói tai, đặc biệt là khi tay chạm phải tấm lưới dây đỏ, cô bé cứ như vừa chạm vào lưới điện cao thế, phải rụt trở về.




Cuối cùng chú Lê đành phải đảm bảo với họ là sẽ làm Ngụy Tử Huyên trở lại như bình thường, thế mới khiến bà ấy dần ngừng khóc. Nhưng còn làm thế nào để Ngụy Tử Huyên hồi phục như bình thường thì ba người chúng tôi phải tính toán một phen mới được.



Nếu thứ ám trên người Ngụy Tử Huyên thực sự là Khúc Lãng, vậy thì cậu ta bây giờ cũng đã trở thành bán quỷ không có ý thức, chỉ dùng oán khí trong lòng, muốn tất cả những đứa trẻ có hoàn cảnh giống mình chết đi. Với những oán quỷ như thế này, chỉ cần có thể hóa giải oán khí trong lòng cậu ta, để cậu rời khỏi người của Ngụy Tử Huyên là được.



Khúc Lãng hận nhất là việc cha mẹ không hiểu mình, bây giờ chỉ cần có thể để cậu ta gặp lại cha mẹ một lần, hai bên cảm thông cho nhau là xong việc. Nhưng vấn đề bây giờ là mẹ của Khúc Lãng đã mất, nên chúng tôi chỉ có thể tìm đến cha của cậu ta là Khúc Hưng Hoa.



Khi gặp lại Khúc Hưng Hoa, ông ta hơi giật mình, có lẽ ông ta không nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới đây tìm ông ta lần nữa. Khúc Hưng Hoa cũng nói, từ khi mình quy y cửa phật, hầu như không còn ai đến đây thăm ông ta nữa, có lẽ nhờ thế mà trái tim của ông ta mới thực sự được yên bình.



Chú Lê trầm giọng nói với ông ta: “Không ai có thể có được sự yên bình thật sự cả, trừ khi trong lòng họ thật sự không còn gì vướng bận...”