Người Tìm Xác

Chương 859 :

Ngày đăng: 05:45 30/04/20


Lần này chú Lê cũng hơi nhức đầu, xem ra chú ấy cũng không biết có nên để đến tối rồi quay lại đây hay không. Lúc này tôi bèn đề nghị: “Không bằng bây giờ dùng ngày tháng năm sinh của Tôn Hàm để gọi hồn đi?”



Chú Lê nói với sắc mặt quái dị: “Gọi hồn ở mộ cổ? Cháu cũng dám nghĩ ra...”



Tôi lại không cho là đúng: “Không phải nói đây là2một ngôi mộ giả ư, vốn không có chủ mộ mà?!” Nhưng chú Lê lại nói: “Chuyện hơn một ngàn năm trước ai có thể đoán chính xác được đây? Cháu cho rằng đây mới là sự thật, nhưng thực tế sự thật lại mang một dáng dấp khác...”. Tôi cũng biết chú Lê nói có đạo lý, nhưng mà vấn đề bây giờ là chúng tôi đã tìm khắp hố số một và hố5số hai rồi, nếu như hố số ba vẫn không tìm thấy, chỉ e tối nay chúng tôi thật sự không quay về được. Ai ngờ khi ba chúng tôi đi vào hố số ba, lại nghe thấy một người đàn ông đang mắng một cậu bé bốn năm tuổi, bởi vì giọng quá lớn, nên thu hút sự chú ý của không ít người. Chúng tôi đến gần xem, hoá ra là cậu bé6này một mực đòi phải xuống hố cưỡi ngựa, ban đầu cha của nó còn kiên nhẫn dỗ dành: “Bên dưới đó đều là quốc bảo, không thể cho du khách tùy tiện xuống chơi được.”



Kết quả cậu bé kia lại vùng vằng không nghe: “Vậy vì sao anh trai kia có thể xuống chơi, anh ấy còn đang cưỡi ngựa kìa!” Cha của đứa trẻ kia nhìn thoáng qua dưới hố, nào có anh5trai nhỏ nào đang chơi đâu, vì thế anh ta trách mắng con trai: “Sao con còn nhỏ mà lại nói dối thế! Không thể vì mình muốn đi xuống chơi mà tuỳ tiện dối lừa người lớn nhé!”.



Bé trai nghe thể thì òa khóc, vừa khóc còn vừa nói: “Cha không nói lý lẽ! Cha là người xấu...”



Trang nhất thời hiện trường không khí rất xấu hổ, mặc dù mẹ của đứa trẻ vội3lấy đồ ăn ra dỗ nó, nhưng đứa bé này lại càng khóc càng đau lòng, uất ức nhìn cha của mình.



Lúc này ba chúng tôi liếc nhìn nhau, xem ra chắc là bé trai kia đã nhìn thấy thứ gì đó mà người lớn chúng tôi nhìn không thấy rồi. Vì thế tôi vội lấy ảnh của nhóc Tôn Hàm chụp lúc tới đây chơi trong điện thoại ra, sau đó đi đến trước mặt bé trai còn đang nức nở hỏi: “Cậu bạn nhỏ, người cháu nhìn thấy có phải anh trai nhỏ này hay không?!”



Cậu bé cố nức nở vài cái, giương mắt nhìn về phía di động của tôi, tiếp theo nó lập tức nói to: “Chính là anh ấy! Anh ấy đang chơi ở dưới kìa! Vì sao anh ấy có thể đi xuống mà cháu không thế chứ!” Tôi bèn nhẫn nại giải thích cho nó: “Bởi vì cậu ấy là trẻ hư, không nghe lời cha mẹ nên chạy lung tung! Cháu cũng muốn làm trẻ hư à?”
Đầu tiên thằng bé dưới hố sửng sốt, sau đó nhìn tôi bằng vẻ mặt vô tội và nói: “Đâu ai nói là không thể xuống dưới chơi đâu ạ!”



Tôi nghe thể thì thầm nghĩ, đó là vì không ai nhìn thấy cháu, cho nên tất nhiên không ai quản cháu rồi! Thằng nhóc nhà cháu còn chơi rõ hăng, không biết cha mẹ mình đều sốt ruột đến điên rồi à?



Lúc này tôi trầm mặt, nói với nó bằng giọng điệu nghiêm túc: “Tôn Hàm, có phải cháu nên về nhà rồi không?”



Thằng bé đột nhiên nghe tôi gọi tên của nó, lập tức tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Sao chú biết tên của cháu ạ?!”



“Là bởi vì... Là bố mẹ cháu bảo bọn chú tới đón cháu về nhà!” Tôi nói mà thầm thấy buồn cười.



Nó nửa tin nửa ngờ trèo lên khỏi hố, sau đó chạy đến bên cạnh tôi và hỏi: “Vậy vì sao họ không tự tới đón cháu ạ?”



Tôi thấy vấn đề của thằng nhỏ này đúng là nhiều thật, vì thể kiên nhẫn nói với nó: “Đó là vì bố mẹ cháu phải đi làm mà! Cháu cũng chơi ở đây rất lâu rồi, chơi đã rồi chứ! Nếu mà còn không trở về, có thể họ sẽ thật sự nổi giận đấy.”