Người Tìm Xác
Chương 889 :
Ngày đăng: 05:46 30/04/20
Tuy nhiên, cũng may là đường không gập ghềnh như tôi tưởng, tôi đi qua hành lang tới một căn phòng khác rất thuận lợi. Lúc này thấy mục sự mặc đồ đen vừa rồi đang rầm rầm rì rì nói gì đó với bé
gái, khi tôi2đến gần cẩn thận nghe ngóng, phát hiện mục sư này cũng là một người Nhật Bản! Tuy tôi chẳng nghe hiểu câu tiếng Nhật nào, nhưng nhìn biểu cảm của hai người, chắc là cha con, nếu không sao địa vị của bé gái này lại5cao hơn những đứa trẻ mồ côi bên ngoài chứ?
Vốn dĩ mặt mũi của người đàn ông này đã lạnh lẽo âm u, lại thêm hắn là người Nhật Bản, lập tức làm tôi không còn nửa phần cảm tình nào. Còn bé gái chừng bảy, tám6tuổi này, đúng vào khoảng thời gian ngây thơ hồn nhiên, lại trông rất đáng yêu, nếu không thể trưởng thành, vậy thực sự khá đáng tiếc...
Nhưng có một điểm trước sau tôi không nghĩ ra, một người Nhật Bản như hắn tại sao lại chạy đến5Trung Quốc làm mục sự chứ? Tôi không tin những con quỷ Nhật năm xưa lại có lòng yêu thương như vậy, vì thế tôi bèn tiếp tục quan sát hắn, phát hiện sau khi người này dỗ bé gái ngủ liền trút bỏ bộ đồ màu3đen đi, thay vào một chiếc áo khoác trắng giống kiểu của bác sĩ mặc.
Người đàn ông thay xong áo khoác trắng thì không còn vẻ hiền lành như khi nói chuyện với bé gái lúc nãy, hắn mang vẻ mặt âm trầm quay lại phòng ăn vừa rồi. Những đứa trẻ kia đang trả lại chén đũa của mình cho các dì một cách rất trật tự, mà khi chúng nhìn thấy người đàn ông trung niên đã đi rồi quay lại, cả đám lập tức bị dọa.
Có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đã òa khóc thành tiếng, hình như những đứa trẻ đó biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, bởi vậy dường như chúng đều cầu khẩn trong lòng người kia đừng chọn trúng mình...
Đầu tiên, hắn quét mắt nhìn đám trẻ một vòng, sau đó chọn một cô bé mười một, mười hai tuổi. Vẻ mặt của những đứa trẻ khác rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, còn cô bé bị chọn kia mặt lại xám như tro tàn.
Tôi nhìn chúng lấy từng phần nội tạng của cô bé ra, sau đó bỏ vào trong bình thủy tinh, sắp xếp, phân loại. Có lẽ trong mắt chúng, những đứa trẻ này giống như chuột bạch của phòng thí nghiệm, có thể mặc cho chúng mổ xẻ!
Lúc này máu huyết trong lòng tôi cuồn cuộn, không tự chủ được nắm thật chặt kẹp tóc trong tay, đến khi bị góc nhọn của nó cắt vào lòng bàn tay... Cơn đau trên tay làm tôi giật nảy cả người, chờ khi nhìn lại mới phát hiện mình đã quay về hiện thực.
Quả nhiên như tôi đoán, chú Lê và Đinh Nhất đã ở ngay bên cạnh rồi, họ vẫn luôn cẩn thận đi theo tôi, nhìn tôi đi từ dãy nhà trệt này qua dãy nhà trệt khác.
“Vừa rồi cháu bị sao vậy?” Tôi mờ mịt hỏi hai người họ.
Chú Lê nói với tôi: “Cũng không biết vừa rồi cháu nhìn thấy gì, đột nhiên đi lên trước hai bước, sau đó nhặt gì đó ở dưới đất. Sau đó cháu bắt đầu trở nên kỳ lạ, không chỉ hai mắt không có tiêu cự, mà còn đi qua đi lại không ngừng.”
“Vì thế hai người vẫn cứ để vậy mà đi theo cháu tới đây à?” Tôi hỏi. Đinh Nhất gật đầu nói: “Đúng vậy! Vừa rồi vốn dĩ tôi muốn gọi cậu tỉnh lại, nhưng sư phụ nói chắc là cậu nhìn thấy gì đó nên bảo tôi từ từ đã.”