Người Tìm Xác
Chương 926 :
Ngày đăng: 05:46 30/04/20
Người họ hàng kia của A Hương nghe ngóng được rất nhanh, ông chủ này mở xưởng quần áo, cho nên ông ta tuyển toàn công nhân may, sau khi đào tạo xong, một tháng ít nhất có thể kiếm được hơn hai nghìn nhân dân tệ.
Hai2nghìn nhân dân tệ chính là số tiền khổng lồ đối với A Hương, cô ấy muốn kiếm ít tiền để em gái có thể đi học. Vì thế, sau đó cô ấy và mấy cô gái ở chung thôn cùng được ông chủ kia đưa tới5Miến Điện.
Lúc mới đầu ông chủ đối xử với các cô cũng không tệ lắm, nhưng lại chậm chạp không đưa họ đến xưởng để đào tạo, càng khả nghi nữa là mấy cô gái chung thôn đi cùng với A Hương lại lần lượt biến mất6hết từ người này đến người khác. A Hương là một người câm điếc, lại chưa từng đi học, lần đầu tiên xa nhà, cô càng chẳng hiểu chuyện gì cả. Tuy rằng trong lòng ngờ vực, nhưng cô ấy cũng không biết có nên đi tìm5người hỏi thử hay không.
Trong các cấp dưới của ông chủ có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mọi người đều gọi ông ta là chú Dát, chỉ một mình ông ta biết thủ ngữ, cho nên trước giờ đều là ông ta giao tiếp3với A Hương, sai cô ấy làm vài việc.
Ngày xảy ra chuyện, chú Dát báo cho A Hương, nói là ông chủ muốn cô mang một túi đồ cho những lính đứng gác ở biên giới. A Hương cũng không biết ông chủ bảo mình mang thứ đồ gì, cô ấy chỉ nhớ ông chủ đã dặn dò cô phải giao tận tay cho mấy anh lính, vì thế mới có chuyện sau đó A Hương buộc thuốc nổ tấn công vào trạm kiểm soát.
Bởi vì bị điếc nên A Hương không thể nghe thấy tiếng nổ súng cảnh cáo của cảnh sát vũ trang biên phòng, cô ấy chỉ muốn đến trạm kiểm soát nhanh hơn, hoàn thành việc ông chủ giao cho mình... Bởi vậy đến lúc chết, cô ấy cũng không hiểu tại sao Tiểu Lâm Tử lại phải nổ súng bắn chết mình!
Sau khi chú Lê và A Hương ra dấu trao đổi xong, chú ấy dùng thủ ngữ khuyên A Hương buông oán hận trong lòng, bởi vì cái chết của cô ấy không liên quan đến Tiểu Lâm Tử, cô ấy đã bị kẻ gọi là ông chủ và chú Dát lừa, là vì muốn cô ấy làm kẻ đánh bom liều chết tấn công vào trạm kiểm soát biên phòng! Sau khi hồn phách của A Hương hiểu rõ thì sửng sốt, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, xem ra chắc hẳn cô ấy rất tin tưởng ông chú Dát kia, rốt cuộc đây là người duy nhất mà cô ấy có thể trao đổi được từ sau khi rời nhà. Kết quả người này lại lừa cô, lại còn lừa đến thê thảm như vậy... Thực ra trong lòng tôi rất thương hại cô gái này, vừa cầm vừa điếc đã đủ thê thảm rồi, lại còn bị người mình tin tưởng hại chết. Người cô ấy vẫn luôn cho rằng đã giúp đỡ mình lại là người chân chính hại chết mình.
Cậu ta nói như vậy đã nhắc nhở tôi, đúng vậy! Đều đã qua hai ngày rồi, bên Lý Y Đồng vẫn không có chút phản ứng nào, có phải nhóm Bạch Kiện suy nghĩ nhiều hay không? Tôi cảm thấy cho dù thật sự muốn trả thù, khả năng chọn tôi vẫn tương đối lớn hơn, lỡ như Tiểu Lâm Tử ở cùng với chúng tôi, trái lại gây thêm nguy hiểm cho cậu ta thì sao? Nghĩ đến đây, tôi bèn lấy di động ra gọi đến số của Bạch Kiện.
Trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói ngái ngủ của Bạch Kiện: “Gọi sớm vậy? Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
Tôi thầm cảm thấy buồn cười: “Đến giờ chưa xảy ra việc gì cả, có điều nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ xảy ra chuyện đấy!” Bạch Kiện lập tức hơi căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Người của chúng tôi vẫn luôn ở bên ngoài khách sạn! Bây giờ tôi lập tức cho bọn họ vào!”
Tôi vừa nghe thể vội vàng bảo anh ta: “Đừng đừng đừng! Bên chỗ tôi không sao đâu, chỉ là hai ngày liên tiếp tôi không được ngủ ngon, cho nên giờ mới gọi điện thoại quấy rầy anh một chút.”
Bạch Kiện lập tức thở phào nhẹ nhõm và nói với tôi: “Anh em, tôi cũng biết cậu rất vất vả, kiên trì thêm chút nữa, bây giờ cậu và Tiểu Lâm Tử đều không thể xảy ra chuyện được, tuyệt đối đừng thiếu cảnh giác!”
Tôi nghe xong bèn cười bảo: “Được thôi, thế thì lại kiên trì thêm một ngày nữa thử xem, nếu vẫn không có chuyện gì, vậy ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy thôi!”