Người Tìm Xác
Chương 930 :
Ngày đăng: 05:46 30/04/20
Lúc ấy Tôn Đình thấy bực mình, ai vậy nhỉ! Tối hôm tối khuya không về nhà mà lảng vảng ở công ty. Nhưng cô lại thấy không đúng lắm, lúc nãy là cô mở cửa chính của công ty kia mà, người kia từ đâu ra?
Vì thế Tôn Đình từ từ tới gần người nọ, hỏi khẽ: “Anh...”
Ai ngờ cô ấy còn chưa kịp cất lời, người đàn ông kia đột nhiên quay đầu lại, lúc này cuối cùng Tôn Đình2cũng biết người đàn ông là ai, tức thì trợn mắt, bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Mãi đến sáng ngày hôm sau có người tới công ty đi làm mới phát hiện Tôn Đình bất tỉnh nhân sự, vì thế vội đưa cô ấy đến bệnh viện. Được bác sĩ cấp cứu, Tôn Đình nhanh chóng tỉnh lại, nhưng sau đó cô ấy lập tức nộp đơn từ chức cho ông chủ chân, nói thế nào cũng không chịu ở lại công5ty làm nữa!
Điều này không thể không khiến các cấp cao của công ty coi trọng, xem ra tin đồn có ma phá mấy ngày nay không giống như chuyện không có căn cứ. Bởi vậy ông chủ Chân mới tìm tới chú Lê, muốn nhờ chú qua xem giúp là thực sự có hồn ma quấy phá, hay phong thuỷ xảy ra vấn đề.
Phải nói đây cũng không phải việc khó gì cho cam, đơn giản chỉ là hồn phách của6một cựu giám sát đã chết ngưng tụ ở nơi làm việc không chịu tan biến thôi, đối với chú Lê mà nói đây chẳng phải là Trương Phi ăn giá đỗ, chỉ một bữa sáng thôi sao?
Vì thế vào ban đêm, ba chúng tôi tới địa chỉ văn phòng của ông chủ chân, ở một tòa nhà văn phòng mười sáu tầng trong khu thương mại, vì ông chủ nhân đã dặn dò trước với bảo vệ nên ba chúng tôi5được đi thang máy lên thẳng công ty ở tầng tám.
“Không phải là Diệp Phi đây ư?” Tôi cực kỳ giật mình nói.
Đinh Nhất cũng nhăn mày lại: “Đúng là gã ta, nhưng không phải gã ta chết ở căn cứ CS ư? Sao âm hồn lại chạy tới đây?”
Chú Lê vừa nghe hai chúng tôi quen người này, bèn nghi ngờ nói: “Gã ta chính là người chết mà hai đứa gặp được mấy ngày trước lúc đi đánh dã chiến à?”
“Chính là người đó đó!” Tôi gật đầu. Chú Lê gãi cằm trầm tư một chốc rồi nói: “Thú vị đấy! Một con ma chết ở chỗ khác, hồn phách lại quay về nơi làm việc lúc còn sống, gã ta đúng thật là yêu nghề kinh nghiệp nhỉ!”. Tôi nghe thế thì không kìm được phỉ nhổ: “Cóc khô ấy! Cháu thấy tàn hồn của tên đó rồi, trong ký ức của gã ta chẳng có bao nhiêu chuyện có liên quan đến công việc cả, một kẻ lúc còn sống không quan tâm mấy đến công việc, sau khi chết còn có thể đổi tính chắc.”
Vào lúc chúng tôi đang nói chuyện, hồn phách của Diệp Phi lại bay tới nơi khác, mặt mày sốt ruột tìm lung tung khắp nơi... Lúc này tôi và chú Lê đều không hẹn mà cùng đồng thanh: “Gã ta lưu luyến một món đồ!” Như vậy thì có thể hiểu được, bởi vì thông thường nếu sau khi chết mà hồn phách của con người không rời đi, hoặc vẫn luôn quanh quẩn suốt năm suốt tháng ở nơi mình chết; hoặc là đi theo bên cạnh người nào anh ta yêu hoặc hận; còn có một tình huống, chính là bám vào trên một món đồ mình yêu tha thiết lúc còn sống, đây cũng chính là lý do vì sao tôi cảm nhận được tàn hồn của người chết trên đồ vật nào đó.
Thế nhưng âm hồn cố chấp giống như Diệp Phi thì vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, thông thường cho dù người chết có yêu thích thứ này như thế nào, cũng đơn giản là bám một ít tàn hồn trên đó thôi, nhưng say mê tìm kiếm như thế thật đúng là không thấy nhiều lắm. Chúng tôi nhìn cả buổi cũng không biết rốt cuộc Diệp Phi đang tìm cái gì, nhưng thấy chấp niệm của gã ta sâu như thế, chắc hẳn là một thứ rất quan trọng đấy! Vì thế tôi bèn quay đầu hỏi chú Lê: “Vậy bây giờ làm sao đây? Đuổi gã ta đi ư?”