Người Tìm Xác

Chương 950 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Vì để có thể được giết người, vong hồn người Nhật Bản chết dưới kiếm này được hóa thành một kiếm phách, cũng chính là người đàn ông Nhật mặc kimono được2nhìn thấy trong video về cái chết của



Đường Lượng. Yêu kiếm Katana biến hóa ra kiếm phách, đi mê hoặc những người giống Bạch Tử Đình, Đường Lượng, những kẻ có nội5tâm tràn đầy dục vọng, chỉ cần họ có thể trả giá bằng linh hồn của mình thì nó có thể giúp người đó thực hiện nguyện vọng.



Như vậy thì chắc Ngô6Kiến Vũ cũng đã hứa hẹn với nó rồi, chỉ là anh ta không biết mình phải hiển tê hồn phách như thế nào. Nếu mà biết cách hiển tể vào mười5năm sau, chắc sẽ sợ đến tè ra quần mất.



Sau khi nghe tôi nói hết, chú ấy thoáng nhìn Ngô Kiến Vũ vẫn đang đứng ở cửa vừa xem di động vừa3canh phòng cho chúng tôi. Hiện tại, việc vui là giao ước mười năm còn cách rất xa, chúng tôi vẫn có thời gian để cứu vãn con dê ngốc lạc đường này... Lúc ra khỏi phòng làm việc của Ngô Kiến Vũ, anh ta lập tức cười với chú Lê: “Lê đại sư cực khổ quá! Không biết tình hình bên trong sao rồi?”



Chú Lệ sầm mặt nói: “Vấn đề phong thủy bên trong không lớn, chúng tôi có một chuyện khác muốn nói với cậu, cậu xem có thể tìm một nơi khác để nói chuyện không?”



Ngô Kiến Vũ sửng sốt, lập tức đưa chúng tôi đến quán cà phê dưới công ty, sau đó khẩn trương hỏi chú Lê: “Lê đại sự, không biết có chuyện gì không thể nói trong công ty vậy? Có phải tôi có số kiếp gì lớn không?” Chú Lê than thở: “Làm sao để nói với cậu đây? Như vậy đi, cậu trả lời tôi một vấn đề, cậu gần đây có giao dịch khế ước với thứ gì không?” Ngô Kiến Vũ nghe chú Lê hỏi vậy, sắc mặt biến đổi phức tạp, có vẻ hoài nghi, thắc mắc và mê mang.



Chúng tôi không muốn dài dòng với anh ta, vì vậy liền cho anh ta xem vài tấm ảnh về vụ án Đường Lượng trên di động, đặc biệt là đoạn video về người đàn ông trung niên Nhật Bản mặc kimono cắt đầu kia, cái này thật sự gây chấn động mạnh với anh ta. Tôi tin Ngô Kiến Vũ có thể nhận ra người đàn ông Nhật Bản này, bàn tay đang cầm chén cà phê của anh ta run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đại sư, cái này... hình này ở đâu ra? Cái này... cái này...” Tôi thấy anh ta cứ “cái này...” cả buổi thì trấn an nói: “Anh không cần phải sợ đến thế, đây là hình ảnh của hiện trường án mạng bị chặt đầu gần đây, anh có biết người chết là ai không? Chính là Đường Lượng, tôi tin là anh cũng từng nghe qua rồi, chỉ là không biết kiếm chết như thế nào thôi.”


Vì vậy Ngô Kiến Vũ đứng ở trước người nọ, cầm lấy thanh kiếm nói: “Cái này là đạo cụ đóng phim à?”



Người nọ ngẩng đầu lên nói: “Đây là thanh kiếm Nhật được chế tạo cho một danh tướng, là một thanh kiếm tốt, không phải đạo cụ đóng phim... nó đã có lịch sử mấy trăm năm đấy.”



Ngô Kiến Vũ không tin nói: “Trông như vậy mà có mấy trăm năm lịch sử ư? Ông lừa ai đó?”



Lúc này ông ta trừng mắt nói: “Chàng thanh niên, cậu không hiểu rồi, chuôi và vỏ kiếm này đã được đổi mấy lần, nhưng thân kiếm vẫn là thần kiếm cũ, ngay cả một vết cơn cũng không có, gọt xương như gọt bùn...”



Ngô Kiến Vũ nghe vậy thì không tin, không hiểu sao lại có cảm giác yêu thích thanh kiểm này. Vì vậy anh ta như bị ma xui quỷ khiến, ra giá rồi mua thanh kiếm về.



Sau khi Ngô Kiến Vũ đem thanh kiếm về nhà, anh ta vuốt ve nó cả đêm, sau đó muốn chém thứ gì đó để thử độ sắc bén của nó. Vì vậy, anh ngắm nghía bốn phía trong nhà, lập tức nhìn thấy cái giá treo áo cũ, không nghĩ ngợi nhiều, anh ta quơ kiếm lên chém...



Cái giá treo kia đã cũ kĩ lung lay sắp hỏng, Ngô Kiến Vũ vung kiếm lên chặt nó làm hai đoạn. Trong lúc anh ta đang cảm thán thanh kiếm này khá tốt, phía sau bỗng vang lên tiếng của một người đàn ông... “Cậu nghĩ xem cậu muốn cái gì?”



Ngô Kiến Vũ sợ gần chết, anh ta lập tức nắm thanh kiếm quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc kimono Nhật Bản đứng ở sau lưng. Chợt lại nghe người Nhật Bản kia nói giọng kì quái: “Cậu nghĩ xem cậu muốn cái gì?”



Lúc đầu Ngô Kiến Vũ sửng sốt, sau đó anh ta lập tức lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Ông là ai? Sao lại vào được nhà tôi? Đi nhanh lên! Nếu không... Tôi báo cảnh sát đấy...”