Người Tìm Xác
Chương 982 :
Ngày đăng: 05:47 30/04/20
Tôi thấy Triệu Dương không tin, thì chỉ ấn tỏa hồn trên cổ nói: “Bởi đây là ấn tỏa hồn, là do Hắc Bạch Vô Thường tự tay ấn ký lên, cho nên trên thế gian này không ai có thể cầu nguyên thần của tôi đi
được. Hôm nay coi như tôi bỏ mình ở đây, hồn phách có rời thân thể thì2thần hồn vẫn thanh tỉnh, nên sẽ không bị anh khống chế, anh biết không?”
Triệu Dương cười lạnh nói: “Mày cho rằng tao sẽ tùy tiện tin tưởng lời mày nói ư? Hắc Bạch Vô Thường? Tại sao mày không nói mày quen Diêm Vương luôn đi.”
“Anh không tin thì tôi cũng hết cách, nhưng những điều tôi nói là thật, tôi có5cam kết với Hắc Bạch Vô Thường, nếu tôi bỏ mạng trước thời hạn, chắc chắn họ sẽ điều tra rõ. Đến lúc đó, anh cho rằng bằng bản lĩnh của anh có thể an toàn thoát đi sao? Sư phụ anh chết là lỗi do tự ông ta gánh lấy, không liên quan đến người ngoài... Hôm nay, nếu không có Trương6Tiến Bảo tôi, ông ta sớm muộn cũng sẽ gặp người khác đến kết thúc sinh mệnh mà thôi! Thật ra anh hiểu hơn ai hết, tại sao cứ phải giữ chấp niệm như vậy?”
Triệu Dương nghe tôi nói, mặt mê man, tựa như trong lòng đang suy nghĩ lời tôi nói, nhưng đúng lúc này, người đàn ông da đen phía sau5đột nhiên nói với Triệu Dương: “Sư đệ, đừng tin gã nói nhảm, có thể giết gã hay không, thử là biết ngay.”
Tôi nghe vậy thì lòng cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, thấy hành thi đang đứng phía sau tôi đột nhiên chộp tới, nói ra cũng thật khéo, lúc nó chộp tới ngực tôi, lại đụng trúng cái răng thú3tội đeo trước ngực...
Cỗ hành thi kia giống như bị chạm phải bàn là phải bỏng, nó lập tức hú lên kinh dị rồi nhảy ra xa.
Người đàn ông mặt đen thấy vậy thì cả kinh, sau đó nghi hoặc nói: “Trên người mày có vật gì vậy?”
Khi tôi đi qua không biết bao nhiêu hành thi, trong lòng không có nửa phần do dự, mặc dù bọn nó chỉ cần đưa tay ra là có thể tùy tiện xe nát tôi... Bởi tôi biết bây giờ, tôi là người duy nhất có thể cứu chú Lê và Đinh Nhất, tôi phải đánh thức bọn họ ra khỏi ảo cảnh.
Đinh Nhất và chú Lê đang nằm cuối con đường, hai mắt nhắm nghiền nhưng mắt lại không ngừng chuyển động. Mặc dù với tình hình bây giờ, nếu tôi đánh thức họ thì phần thắng cũng gần như không có, nhưng tôi không thể để họ chết mơ hồ như vậy được.
Vì vậy tôi đi tới gần họ, từ từ ngồi xổm xuống, sau đó dùng lực đẩy Đinh Nhất. Nhưng không ngờ, Đinh Nhất lại không có chút phản ứng nào. Lúc đầu tôi bị anh ta đẩy như vậy là tỉnh dậy, nhưng chẳng lẽ trừ tôi ra, những người khác không thể làm vậy ư? Vẫn phải tát thật mạnh như Tiểu Tống à? Tôi nghe sau lưng có tiếng cười lạnh của Triệu Dương: “Tao khuyên mày chớ uổng phí sức lực, nguyên thần của họ bị kẹt trong ảo cảnh, há có thể tùy tiện lay tỉnh?”
Tôi nghe vậy, trong lòng nghĩ... không đúng, phải có cách đánh thức họ dậy, Đinh Nhất và chú Lê cũng không phải người bình thường, có thể có cách gì khác không?
Thật là đến lúc này chỉ hận rằng đã đọc sách quá ít, sớm biết vậy thì thường ngày tôi nên chăm chỉ theo chú Lê học tập, nếu không đến bây giờ lại chẳng tìm được đối sách gì! Trong lòng ảo não, tôi quỳ xuống bên người Đinh Nhất, cúi đầu lo lắng suy nghĩ...
Đột nhiên, tôi thấy cái răng thú treo trước ngực, vật này là vật đại hung, không biết dùng nó châm một cái thì Đinh Nhất có thức dậy không? Nghĩ tới đây, tôi lấy chiếc răng thú ra đâm vào Đinh Nhất.
Tôi không ngờ Đinh Nhất sẽ phản ứng mạnh như vậy, người nhảy dựng từ dưới đất lên!