Người Tìm Xác

Chương 994 :

Ngày đăng: 05:47 30/04/20


Bạch Kiện thấy hiện trường đã thu thập xong thì muốn tới nói chuyện với tôi, vậy mà tôi làm như không nhìn thấy anh ta, quay sang nói với Triệu Tinh Vũ: “Anh đưa tôi đi quán cơm bên cạnh tìm hiểu chút tình huống với.”



Cuối cùng Bạch Kiện cũng hiểu là tôi cố tình tránh mặt mình, anh ta buồn bực quay ra hỏi chú Lê: “Tiến Bảo bị sao thế? Cháu làm gì có lỗi với cậu2ta chứ?”



Chú Lê cười hì hì trả lời: “Hôm nay nó đang bực mình, thêm nữa mấy hôm trước tụi chú suýt nữa vì chuyện của Đà Gia mà ngỏm ở Philippines, nên Tiến Bảo mới bực mình với cậu.” Nghe chú Lê nhắc tới Đà Gia, sắc mặt Bạch Kiện nhanh chóng thay đổi: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao không ai nói với cháu một tiếng?”



Chú Lê liền kể lại chuyện xảy ra tại Philippines, Bạch Kiện nghe5xong cũng thấy sợ: “Không ngờ Đà Gia kia chết rồi mà còn mang đến nhiều phiền phức thế: Vậy mà lúc đó chẳng ai nói gì với cháu cả!” Chú Lê bất đắc dĩ nói: “Chú cũng nghĩ nên nói với cháu một câu, nhưng Tiến Bảo thấy dù sao việc này cũng xảy ra ở nước ngoài, nói với cháu thì cũng chẳng giải quyết được gì, lại mất công lo lắng, cho nên không nói vẫn tốt6hơn.”



Bạch Kiện bực mình bảo: “Tên ngốc này! Mới vừa rồi còn giận cháu nữa chứ!” Sau khi nói xong, anh ta đi sang quán cơm tìm tôi và Triệu Tinh Vũ.



Thực ra tôi cũng biết chuyện này không thể trách Bạch Kiện, nhưng bởi vừa rồi Lý Văn Đình nói vài câu “Tiểu Bảo” làm tôi rất khó chịu trong lòng, không nhịn được bèn trút giận lên đầu anh ta. ông chủ quán cơm ở bên cạnh thấy5có cảnh sát tìm mình thì cười nịnh hỏi: “Hai anh có cần tôi giúp gì không?” Tôi khách sáo nói với ông ta: “Ông chủ, chúng tôi có thể xem phòng bếp của quán không?”
Lúc này Bạch Kiện cũng vác khuôn mặt lạnh đi đến, sau đó tức giận hỏi Triệu Tinh Vũ: “Chuyện giải quyết đến đâu rồi?”



Triệu Tinh Vũ mặc dù chậm tiêu nhưng cũng không ngốc, thấy sắc mặt Bạch Kiện không tốt, vội vàng nói: “Cũng đã tìm hiểu xong, tôi sẽ đến chỗ pháp y xem tình hình!” Sau khi nói xong thì quay đầu đi luôn. Sau khi Triệu Tinh Vũ đi khỏi, ông chủ quán cơm lúng túng đứng cạnh hai chúng tôi, đành buông một câu: “Hai anh ngồi đợi một lát, tôi đi pha ấm trà...”



Ông chủ quán cơm đi rồi, chỉ còn tôi và Bạch Kiện trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng tôi không kìm được, phụt cười thành tiếng: “Anh xem mặt anh nghiêm trọng chưa kìa, dọa chạy cả Tiểu Triệu và ông chủ quán.”



Bạch Kiện bực mình nói: “Các cậu ở Philippines gặp chuyện lớn như thế mà không nói với anh một câu! Đầu óc cậu có vấn đề à? “Đầu óc anh có vấn đề thì có! Lúc đó tôi không thể liên lạc với anh được! Mà cho dù liên lạc được thì anh định làm thế nào? Đó là ở nước ngoài, đâu phải nơi anh cai quản...” Tôi cũng gân cổ trả lời.



Bạch Kiện mạnh miệng: “Nhưng... Anh cũng không thể không biết gì cả! Cậu có biết nếu lúc đó cậu liên lạc với anh, anh chắc chắn sẽ liên hệ ngay với sứ quán bên đó để họ nghĩ cách!”