Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 16 :

Ngày đăng: 18:22 19/04/20


Trong suốt cả ngày hôm đó, không ai nói với ai câu nào. Thật ra, Julian cố tình lánh mặt Grace.



Điều đó hơn bất cứ thứ gì đã nói cho cô biết quyết định của anh.



Trái tim cô tan nát. Làm sao anh có thể bỏ cô mà đi sau chừng ấy chuyện họ đã trải qua? Sau tất cả những gì mà họ đã chia sẻ?



Cô không thể chịu đựng nổi ý nghĩ sẽ mất anh. Cuộc sống mà không có anh thật sự không thể chịu đựng nổi.



Hoàng hôn buông xuống, cô thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế bập bềnh ngoài hiên, nhìn ngắm mặt trời như đang ngắm lần cuối cùng. Khuôn mặt anh trông cứng rắn đến nỗi cô hầu như không nhận ra đó là gương mặt của người đàn ông hài hước mà cô đã yêu đến mức cuồng si.



Cuối cùng, cô không thể chịu đựng sự im lặng thêm nữa. "Em không muốn anh bỏ em ra đi. Em muốn anh ở lại đây với em. Em có thể chăm sóc được cho anh, Julian. Em kiếm được rất nhiều tiền và em sẽ dạy anh bất cứ điều gì anh muốn".



"Anh không thể ở lại". Anh nói giữa hai hàm răng cắn chặt. "Em không hiểu sao? Tất cả những người gần gũi với anh đều chịu sự trừng phạt của các vị thần. Iason, Penelope, Callista, Atolycus". Anh nhìn cô như mất hồn. "Dớt ơi, bọn chúng đã hành hình Kyrian".



"Nhưng lần này sẽ khác".



Anh đứng bật dậy và nhìn cô cau có."Đúng vậy. Lần này sẽ khác. Anh sẽ không ở lại đây và nhìn em chết vì anh đâu".



Anh bước qua cô và đi thẳng vào trong nhà.



Grace nắm chặt tay những muốn bóp cổ anh. "Anh... đồ ương bướng".



Sao anh lại có thể bướng bỉnh vậy chứ?



Lúc đó cô mới cảm thấy viên kim cương trên chiếc nhẫn cưới của mẹ cô chọc vào lòng bàn tay. Cô đã không để quá khứ hành hạ mình nữa. Và lần đâu tiên sau một thời gian dài, cô có một tương lai để mà hướng tới. Một tương lai tràn đầy hạnh phúc.



Và cô sẽ không để cho Julian ném nó đi.



Lòng đầy quyết tâm hơn bao giờ hết, cô mở cửa bước vào nhà, miệng nở một nụ cười tinh quái. "Anh sẽ không thoát khỏi tay em đâu, Julian xứ Macedon ạ. Anh có thể đánh tan quân La Mã, nhưng em dám chắc với anh, bọn chúng chỉ là những kẻ hèn nhát thôi nếu so với em".



Julian ngồi trong phòng khách, quyển sách đặt ở trên đùi, Anh đưa tay lướt lên những dòng chữ cổ, lòng thấy căm ghét chúng hơn bao giờ hết.



Anh nhắm mắt nhớ lại đêm Grace gọi anh hiện lên. Anh nhớ cảm giác khi không có một danh tính thực sự nào hết. Chỉ là một nô lệ tình yêu Hy Lạp vô danh.



Đã từ lâu, anh đắm mình trong một chốn tối tăm vô định đầy đau đớn và Grace đã tìm thấy anh.



Bằng sức mạnh và lòng nhân hậu của mình, cô đã đương đầu với những gì xấu xa nhất trong anh để mang anh trở lại với nhân cách con người. Cô, chỉ mình cô, mới nhìn thấu tận sâu thẳm trong tim anh và nhận thấy nó là thứ có giá trị.



Ở lại với cô.



Thánh thần ơi, điều đó nghe mới dễ dàng làm sao. Đơn giản làm sao. Nhưng anh không dám. Anh đã mất những đứa con của mình. Phần duy nhất còn lại trong trái tim anh còn sống là dành cho Grace và nếu để mất cô vì anh trai của mình...



Điều đó sẽ đau đớn hơn những gì anh có thể chịu đựng.



Ngay cả anh bây giờ cũng có điểm yếu. Và bây giờ anh đã biết mặt, biết tên thứ có thể khiến anh quỳ gối.



Đó là Grace.



Vì tính mạng của chính cô, anh buộc phải rời xa cô.



Anh cảm thấy cô đang bước vào phòng. Anh mở mắt và thấy cô đang đứng ngay giữa cửa, nhìn thẳng vào mặt anh.



"Anh ước gì mình có thể phá huỷ thứ này". Anh gầm gừ rồi đặt cuốn sách lên bàn uống cà phê.



"Sau đêm nay thì anh sẽ không cần phải làm điều đó nữa".



Những lời nói của cô khiến anh đau đớn. Sao cô có thể làm điều này vì anh chứ? Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô là bị lợi dụng và bây giờ anh chuẩn bị lợi dụng cô theo cái cách mà chính anh đã sử dụng quá nhiều lần.



Em vẫn muốn anh để anh sử dụng thân thể em chỉ để sau đó anh bỏ em đi à?".



Sự chân thành trong ánh mắt cô khiến anh chết đứng. "Vâng, nếu điều đó có nghĩa là anh sẽ được tự do".



Câu hỏi tiếp theo laị vướng trong cổ anh, nhưng anh vẫn phải biết cau trả lời. "Nếu anh đi rồi, em có khóc không?".



Cô đưa mắt nhìn đi chỗ khác và anh đã nhìn thấy sự thật trong đôi mắt cô. Anh không tốt đẹp gì hơn gã Paul trước kia. Trong từng thớ thịt của mình, anh chỉ là một thằng lợi dụng ích kỷ.



Nhưng dù sao thì anh cũng là con trai của cha anh. Dù sớm hay muộn, dòng máu xấu xa đó vẫn luôn lộ ra.



Grace bỏ đi để lại mình anh với những suy nghĩ của mình. Julian đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Khi nhìn đến khoảng không trước chiếc tràng kỷ, ngực anh càng thắt lại.



Anh sẽ nhớ những đêm nghe Grace đọc sách. Nhớ tiếng cô cười.



Và hơn hết, anh sẽ nhớ những cái đụng chạm của cô.



Anh thèm được ở lại, nhưng anh không dám. Anh đã không thể bảo vệ được những đứa con của mình, thế thì làm sao anh có thể bảo vệ được Grace.



° ° °



"Julian?".



Julian giật mình khi nghe tiếng Grace gọi từ trên gác. "Ơi?".



"Mười một giờ rưỡi rồi đấy. Anh không lên trên này à?".



Anh liếc nhanh xuống chỗ nổi lên ở quần jean. Đã đến lúc phải dùng đến nó rồi.



Lẽ ra anh nên vui mừng mới phải. Đó chẳng phải là tất cả những gì anh muốn từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô đó sao.



Nhưng không hiểu sao, ý nghĩ chiếm đoạt cô lúc này lại khiến anh đau đớn.



Ít nhất mi cũng không làm cô ấy tổn thương.



Vậy sao?



Thật ra, anh tự hỏi không biết liệu những gì Paul đã gây ra có thể khiến trái tim cô tan nát bằng một nửa những gì anh sắp làm không.



"Julian?".




Grace hoàn toàn mất khái niệm về thời gian khi thân thể họ tiếp tục hòa quyện vào nhau, sung sướng khi bên nhau. Cô cảm thấy như căn phòng đang chao đảo khi cô hoàn toàn đầu hàng trước những vuốt ve điệu nghệ của anh. Đầu hàng trước cảm giác tuyệt vời về tình yêu của cô dành cho anh.



Thân thể cả hai người ướt đẫm mồ hôi, nhưng họ vẫn say sưa tận hưởng nhau, vui sướng trong niềm đam mê mà cuối cùng họ cũng được chia sẻ với nhau.



"Anh có thể nằm như thế này mãi mãi." - Anh thì thầm.



"Em cũng thế".



Anh choàng tay quanh người cô, ôm cô lại sát với mình hơn. Anh có thể cảm thấy những cử động của cô chậm dần, hơi thở của cô trở nên nhẹ nhàng và đều đặn hơn.



Vài phút sau, có vẻ như cô đã ngủ hẳn.



Anh hôn lên đỉnh đầu cô, mỉm cười khi nghĩ đến việc phải giữ làm sao cho anh luôn ở trong cô. "Ngủ đi, Grace yêu quý!" - Anh thầm thì. "Còn lâu trời mới sáng".



Grace tỉnh dậy khi cảm thấy có cái gì đó âm ấm đầy trong cô. Và khi cô định cử động, cô cmar tháy có cánh tay cứng như thép giữ cô lại.



"Cẩn thận." - Julian nói. "Đừng để anh bị rời ra khỏi em".



"Em ngủ quên à?" - Cô hốt hoảng hỏi, kinh ngạc vì mình có thể làm một chuyện như vậy.



"Không sao đâu. Em chưa bỏ lỡ gì cả".



"Chưa ư?" - Cô hỏi lại.



Anh cười lớn. "Ờ, thôi được rồi, em có bỏ lỡ một vài chuyện".



Grace nhỏm dậy nhìn xuống mặt anh. Cô đưa ngón tay dọc theo những hàng ria mọc lởm chởm trên má anh.



Khi cô sờ dọc những đường viền môi, anh dùng răng cắn nhẹ vào ngón tay cô.



Bất thần, anh ngồi thẳng dậy giữ cô ngồi trên đùi.



Anh cúi đầu, hôn nhẹ ngực cô. Grace ôm chặt đầu anh vào ngực, sung sướng trong sự mơn trớn của anh. Cho đến khi cô nhìn thấy bầu trời đang sáng dần lên.



"Julian!" - Cô thì thầm. "Trời gần sáng rồi".



"Anh biết rồi". - Anh nói và ngả cô nằm xuống giường.



Bỗng dưng anh muốn có cô hơn nữa. Thèm muốn cô đến tuyệt vọng. Anh phải có cô hơn nữa.



Grace choàng tay ôm quanh người anh, chúi mặt vào vai anh trong khi nhịp điệu của anh mỗi lúc một nhanh hơn và nhan hơn đến khi cô ngộp thở trong vũ điệu điên cuồng.



Và khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, cô nghe thấy Julian gầm gừ khe khẽ trong cổ và nhắm mắt lại.



Cô cảm thấy anh run lên khi anh giải phóng toàn bộ vào trong cô.



Julian không thể thở được khi đầu anh ngập chìm trong niềm hạnh phúc thánh thiện và thuần khiết. Anh rùng mình trước sức mạnh cảu sự giải phóng bản thân. Toàn thân anh đau nhức, mặc dù vậy anh chưa từng biết tới cảm giác thỏa mãn đến mức này. Anh yếu đi vì những gì đã trải qua trong cả đêm qua, vì sự đụng chạm của cô.



Và lời nguyền đã được gỡ bỏ.



Anh ngẩng đầu lên nhìn Grace đang mỉm cười với anh.



"Điều đó đã có hiệu quả phải không anh?" - Cô hỏi/



Trước khi anh kịp trả lời, anh cảm thấy một vết bỏng dữ dội trên cánh tay. Anh hít hà, rời cô ra va đưa cánh tay còn lại lên xoa vết bỏng.



"Cái gì vậy?" - Grace hỏi khi thấy anh rời khỏi cô.



Cô nhìn và sững sờ khi thấy một vệt sáng màu da cam bao quanh cánh tay anh. Khi vệt sáng màu mất đi thì những dòng chữ Hy Lạp cổ cũng biến mất.



"Hết rồi." - Cô nói trong hơi thở. "Chúng ta đã làm được rồi".



Một nụ cười yếu ớt lướt qua khuôn mặt anh. "Không." - Anh nói và đưa tay vuốt dọc má cô. "Em đã làm được".



Cô cười sung sướng lao vào vòng tay anh. Julian ôm ghì lấy cô trong khi cả hai hôn như mưa lên mặt nhau.



Mọi chuyện đã qua rồi!



Anh đã tự do. Cuối cùng, sau mọi chuyện, anh đã trở lại là một người đàn ông bình thường.



Và chính là Grace, người đã giúp anh làm được việc đó. Niềm tin và sức mạnh của cô đã luôn dõi theo anh.



Cô đã cứu anh.



Grace lại cười khi ôm anh lăn tròn trên giường.



Nhưng nhiềm vui của cô chẳng được tày gang khi một luống sáng khác còn chói mắt hơn bao trùm căn phòng.



Nụ cười của cô lập tức tắt lịm, Grace cảm thấy một sự hiện diện đầy dã tâm trước cả khi Julian cứng người lại trong tay cô.



Julian ngồi dậy, đẩy cô ra sau để che chắn cho cô khỏi người đàn ông đẹp trai đang đứng dưới đuôi giường.



Grace rúm người lại khi cô thấy người đàn ông cao lớn, tóc đen đang nhìn chằm chằm như muốn giết họ chết tươi ngay tại chỗ. "Mi là đồ con hoang đắc chí!" - Người đàn ông kia gầm lên. "Sao mi dám nghĩ là mi được tự do chứ".



Ngay lập tức, cô biết anh ta chính là Priapus.



"Thôi, bỏ qua đi, Priapus." - Julian nói với giọng đe dọa. "Mọi chuyện đã qua rồi và xong rồi".



Priapus khịt mũi. "Mi đinh ra lệnh cho ta đấy à? Mi nghĩ mi là ai mà dám ra lệnh cho ta?".



Julian mỉm cười vẻ khinh bỉ. "Ta là Julian xứ Macedon, con trai của Diokles xứ Sparta và Nữ thần Aphrodite. Ta là nhà vô địch của Hy Lạp, Macedon, Punjab và Conjara. Được biết đến như là Augustus Julius Người trừng phạt, người khiến cho kẻ thù phải run lên vì khiếp sợ trước sự xuất hiện của ta. Và ngươi, anh trai của ta, là một vị thần ít được biết đến hơn, một người chắng có ý nghĩa gì đối với người Hy Lạp mà chỉ họa chăng hơi được biết đến một chút ở La Mã".



Cơn cuộng nộ của địa ngục cháy rực trên khuôn mặt Priapus. "Đã đến lúc mi phải biết chỗ của mình ở đâu, em trai nhỏ ạ. Mi lấy đi của ta người đàn bà sẽ sinh cho ta những đứa con trai khiến tên tuổi ta sống mãi. Bây giờ ta lấy đi người đàn bà của ngươi".



Julian lao vào Priapus, nhưng đã quá muộn. Anh ta đã biến mất cùng Grace.