Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 107 : Tự làm bậy không thể sống
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Nam Giản Tâm nhìn Lục Cảnh Hoằng bị một kích nặng nề nhưng như cũ cũng không chịu hai đầu gối đều quỳ xuống, nếu không phải cô nghe thấy âm thanh trầm đục của ống sắt va chạm thân thể kịch liệt, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng hai tay khẽ run, cô sẽ hoài nghi ống sắt kia làm bằng cao su, lần đầu nhìn thấy một người đàn ông thanh cao kiêu căng như Lục Cảnh Hoằng chật vật như vậy, Nam Giản Tâm kiềm chế không nổi cười khẽ:
“Tôi rất tán thưởng tinh thần vì tình yêu mà hy sinh của Lục bộ trưởng, đáng tiếc tôi không có cách nào đồng tình anh, thật sự rất có lỗi.”
“Cô không cần đồng tình tôi.”
Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía Tô Noãn, trong ánh mắt của anh chảy ra một loại sáng bóng, như là lệ quang, nhưng mà cũng không phải, đó chỉ là một loại sáng bóng, hơn nữa dịu dàng, giống như một mảnh hồ nước không gió, không có gợn sóng.
Sợ rằng không có cô gái nào dám đội diện thời gian dài như vậy, phảng phất như có loại sa vào nguy hiểm.
“Tôi thế nhưng dám đến một mình, không có ý định có thể bình yên vô sự đi ra ngoài, đây không phải điều cô muốn sao?”
Lục Cảnh Hoằng thanh âm u lãnh, cho dù ánh mắt anh nhìn Tô Noãn vô cùng dịu dàng, nhưng lưu luyến dịu dàng như vậy chỉ giới hạn ở một mình Tô Noãn, tuyệt đối không thuộc về bất kỳ một người phụ nữ nào khác.
Chuỷ thủ trong tay Nam Giản Tâm lắc lắc trên người Tô Noãn, ánh mắt trầm mặc thưởng thức, giống như cô ta đang cầm một món đồ cổ, sau đó quay đầu nhìn tư thế nửa quỳ của Lục Cảnh Hoằng:
“Ha ha, bởi vì anh nhanh như vậy thoả hiệp trò chơi trở nên không thú vị, tôi cho rằng Lục bộ trưởng nên hảo hảo rối rắm một phen, tận mắt nhìn Tô Noãn chịu nhìu đau đớn một chút mới bằng lòng ngoan ngoãn quỳ xuống, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, chậc chậc…”
“Xem ra tình yêu thực sự đáng sợ, ngay cả người cơ trí như Lục bộ trưởng cũng trở nên ngu xuẩn như vậy.”
“Cô quá nhiều lời.” Lục Cảnh Hoằng thanh âm nhẹ như nước, quét mắt liếc về phía Nam Giản Tâm đòi không có gì vui một cái: “Muốn thế nào nói rõ một lần, không cần đùa giỡn nhiều trò, tin tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì là sống không bằng chết.”
Lục Cảnh Hoằng thanh âm lại âm lại lãnh, khiến cho mấy người đàn ông phía sau cũng không khỏi tản ra một chút, không khỏi tin là thật, lo lắng thủ đoạn trả thù của Lục Cảnh Hoằng, bọn họ vẫn là lần đầu gặp được người thân con tin dám uy hiếp bọn cướp.
Nam Giản Tâm lại không có cái gì để lo lắng về sau, liếc mắt nhìn lá bài chúa của mình trên mặt đất, ha ha nở cười hai tiếng:
“Khí thế của Lục bộ trưởng quả nhiên có thể doạ nạt người ta, đáng tiếc, nơi đây cũng không phải buổi họp báo ngoại giao, cũng không phải hiện trường đàm phán, Lục bộ trưởng cũng không phải là người khí phách hăng hái phát ngôn, anh chỉ là một tên ngốc bị tình yêu mê hoặc.”
Nam Giản Tâm chán ghét Lục Cảnh Hoằng luôn một bộ hình tượng người chỉ huy, cho dù giờ phút này, bọn đàn ông cô bỏ tiền thuê thiếu chút nữa bị Lục Cảnh Hoằng nắm mũi dắt đi, cô nhìn ra bọn họ khiếp đảm dao động, rõ ràng là Lục Cảnh Hoằng đang bị họ uy hiếp, rõ ràng anh quỳ xuống đất đã mất đi quyền chủ đạo, nhưng mà như cũ cường thế, áp bức hệ thống thần kinh con người.
Nam Giản Tâm dời khỏi bị ánh mắt nghiêm nghị bức bách lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, dáng vẻ bệ vệ vốn ngang ngược càn rỡ thế nhưng không hiểu ra sao liền tiêu xuống, Nam Giản Tâm đem lực chú ý dời đến trên người Tô Noãn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) ngồi xuống bên người cô dùng chuỷ thủ chỉ vào mặt Tô Noãn:
“Quả thật trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho a, cũng khó trách Ninh Nhi công chúa ghen tị với cô như vậy, trăm phương ngàn kế muốn phá huỷ cô,” Nam Giản Tâm trào phúng liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, “Cô thật sự khiến cho người ta đố kỵ đến phát điên.”
Nói xong, đưa tay sờ vào mặt Tô Noãn, Tô Noãn không kịp né tránh vừa vặn bị cô ta sờ soạn, Nam Giản Tâm cười khanh khách vài tiếng, lực đạo dịu dàng khiến cho da thịt toàn thân Tô Noãn căng thẳng:
“Lục bộ trưởng, có một loại thống khổ gọi là sống không bằng chết, trước khi anh cho tôi nhấm nháp, tôi định trước hết để cho anh nếm thử, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác chạm vào, cảm giác này không biết có đủ kích thích hay không.”
“Cô dám!”
Lục Cảnh Hoằng vừa nghe, cái gì là lý trí cũng không để ý tới, nghiến răng nghiến lợi âm u trừng mắt nhìn Nam Giản Tâm, từ trên mặt đất đứng lên, bất đắc dĩ phía sau lưng lại trúng một gậy, có chút không đứng nổi đau đớn.
“Ha ha, anh nói tôi có dám hay không, những huynh đệ này ra sức như vậy, cuối cùng tôi cũng phải cho phần thưởng chứ?”
Nam Giản Tâm lời vừa ra khỏi miệng, bọn đàn ông dáng vẻ lưu manh trong phân xưởng này, đều đồng loạt đem ánh mắt ném về phía Tô Noãn trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên dâm loạn xấu xa, trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, cũng đã hiện rõ trên mặt.
“Mày đi bảo bọn nó đừng đùa chơi nữa, một ả đàn bà nhiều người chơi như vậy, nếu đùa chết người, phá hỏng đại sự.”
Người đàn ông vóng dáng hơi có chút lùn thấp kia liếc ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Noãn, dâm ô nở nụ cười hai tiếng:
“Làm sao dễ dàng đùa chết như vậy được, Quý ca anh nghe xem, con quỷ nhỏ đó làm cho nhiều người vui vẻ, không chừng có bao nhiêu thoải mái, nếu không Quý ca anh cũng qua chơi một lát đi? Hai người kia chúng tôi trông là được rồi.”
Quý ca nghe xong lời này như có chỗ động lòng, nhưng ánh mắt vừa đảo qua Tô Noãn tuy rằng trên mặt dính bụi bặm nhưng vẫn động lòng người như cũ, dục vọng mới vừa dâng lên lập tức dập tắt, đối với món hàng sáng sủa như vậy bị chơi nát thật không làm sao có hứng thú nổi.
Vì thế quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng nói: “Chờ một chút tôi phái hai anh em theo mày cùng đi lấy tiền, mày tốt nhất không cần tính toán, bằng không cho bạn gái của mày còn dễ chịu hơn nữa đấy!”
“Tôi hy vọng anh thức tỉnh một chút, bây giờ đã hơn nửa đêm, ngân hàng đều đã đóng cửa, dùng máy rút tiền tự động đoán chừng ngay cả mười vạn cũng không được huống chi là 100 ngàn đô, anh đã không cho tôi gọi điện thoại cho thư ký của tôi, tự nhiên cũng không thể làm cho cán bộ nhân viên ngân hàng thay tôi nghĩ cách lấy cho được số tiền kia, nếu anh không vội chín giờ sáng mày mai dẫn thuộc hạ của anh cùng đi lấy tiền.”
Quý ca nghe xong Lục Cảnh Hoằng phân tích rõ ràng mạch lạc, dừng một chút, liếc nhìn Tô Noãn, nhìn Lục Cảnh Hoằng hừ một tiếng, trong lòng nhưng thật ra là càng thêm ghen tị, chính mình phấn đấu hơn nữa đời người dựa vào bắt cóc lấy mạng đổi tiền, người đàn ông này ngay cả chân mày cũng không hạ xuống, con mẹ nó rất không công bằng!
Lúc đó trong một góc giường sáng sủa nhoáng âm thanh dừng lại, không quá bao lâu, mấy người đàn ông liền mặc lại quần đi ra, trên mặt đều là nụ cười dâm đãng thoả mãn, cuối cùng một người đàn ông mặc áo sát nách nắm tóc Nam Giản Tâm trực tiếp lôi kéo ra ngoài.
Nam Giản Tâm bị ba bốn tên đàn ông chơi đùa căn bản không ra hình dạng gì, cả người mềm nhũn như con chi chi, hơi thở ra vào yếu ớt, nếu đôi mắt không còn mở to, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên đau đớn, Tô Noãn cũng hoài nghi cô ta đã bị giết chết.
Tô Noãn ánh mắt nhìn về phía thân thể trần truồng của Nam Giản Tâm, không ngăn được một hồi ghê tỏm, cả người nhịn không được run rẩy một chút, bất luận là ở trên ti vi hay trong thực tế, cô cũng chưa từng thấy qua tình cảnh như thế.
Đôi chân của Nam Giản Tâm bởi vì mấy người đàn ông không chút nào thương hương tiếc ngọc đối đãi, bị lực rất lớn tách ra duy trì một tư thế đó quá lâu, đã đến nổi bị biến dạng, cho dù là hiện tại bị kéo lôi ra, vẫn mở rất rộng như cũ, có thể nhìn thấy chất lỏng màu trắng dơ bẩn hoà cùng vết máu lây dính khắp nơi rõ ràng.
Da thịt Nam Giản Tâm vốn trắng nõn bóng loáng đã muốn tìm không ra một khối da thịt hoàn hảo, vết thương máu ứ đọng lan khắp toàn thân, nhất là ở nơi ngực là một mảng lớn màu xanh tím nhìn thấy mà ghê người, ánh mắt tan tác dại ra, lớp trang điểm trên mặt đã muốn bay hết, cánh môi sưng đỏ đến không ra bộ dáng gì, cũng khép lại không được, đó hẳn là kết quả của hành vi khó có chút nào mở miệng được…
Tô Noãn sớm đè nén không được buồn nôn của mình, xoay đầu đi đồng thời nôn ra một trận, trong óc lan tràn bộ dạng thê thảm kia của Nam Giản Tâm không đi khỏi, bọn đàn ông này đúng là suy nghĩ cầm thú bằng nửa thân dưới.
Nhưng mà Tô Noãn đối với Nam Giản Tâm lại không cảm thấy đồng tình một chút nào, bởi vì cô rất rõ ràng, nếu Lục Cảnh Hoằng không đuổi tới đúng lúc, hiện tại bị bọn đàn ông này đối đãi như thế rất có thể chính là Tô Noãn cô.
Cô chưa từng quên mới vừa rồi Nam Giản Tâm đắc ý nói muốn đem cô thưởng cho những người đàn ông này, chỉ sợ bản thân Nam Giản Tâm cũng không ngờ tới cuối cùng trở thành món ăn trên bàn cơm của bọn đàn ông này thế nhưng lại chính là cô ta, không biết có thể hay không nói, đó là báo ứng của việc Nam Giản Tâm tự mình làm bậy thì không thể sống?
Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối bất động đứng thẳng ở nơi đó, đôi mắt cũng không có liếc nhìn Nam Giản Tâm một cái, vẫn nhìn Quý ca đứng cạnh Tô Noãn cách đó không xa, giống như giám sát Quý cá có thể hay không làm ra hành động gì quá phận đối với Tô Noãn:
“Đàn bà trong phân xường này, ngoại trừ vợ của tôi anh muốn chơi ai cũng có thể, bây giờ giao cô ấy cho tôi.”
Lục Cảnh Hoằng lời nói không mang theo cảm xúc dao động gì, Tô Noãn lại nghe ra hàm ý sâu xa của người đó, cô không thể tin được nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà trong góc phân xưởng lại vang lên tiếng động nhỏ.
Bọn đàn ông bên trong bao gồm cả Quý ca đều nghe không hiểu được ẩn ý của Lục Cảnh Hoằng, chỉ cho là Lục Cảnh Hoằng đang cảnh cáo bọn họ không được động tới Tô Noãn, vừa định nhận lời nói đưa tiền sẽ không động, lại nghe thấy trong góc nào đó phát ra tiếng bước chân rõ ràng.
“Ai ở trong này, còn không ra đây cho tao!”
Quý ca hướng hai huynh đệ nháy mắt ra hiệu, hai người lập tức chạy tới trong góc, lập tức lôi kéo một thân thể mảnh mai đi ra, đúng là Cù Ý Ninh vẫn luôn núp trong bóng tối xem cuộc vui, giờ phút này sắc mặt của cô ta khó coi khác thường.
Nhất là khi Cù Ý Ninh nhìn thấy Nam Giản Tâm bị đàn ông làm cho hấp hối, lại càng sợ đến lạnh run, bây giờ cô ta cũng không phải giả bộ, mà là thật sự sợ, vì mình về điểm này tâm tư âm u, không nghĩ tới lại tự đem mình nạp vào, cô ta vừa rồi tới gần quan sát cái giường sắt, bọn đàn ông kia đối với Nam Giản Tâm ở trên giường lăng nhục nhìn thấy rất rõ ràng, bọn đàn ông này quả thực không bằng súc sinh, bỉ ổi dơ bẩn vô sỉ tới cực điểm.
Hai người đàn ông này không chút nào thương tiếc đẩy Cù Ý Ninh té nhào trên mặt đất, Cù Ý Ninh cả người run rẩy, có lẽ là không chịu đựng được sợ hãi như vậy, ngay cả cánh môi cũng mất đi màu sắc, giống như sợ hãi của cô ta mới đúng là khẩu vị của bọn đàn ông này, bọn họ đều cười lên ha hả, càng cười càng liều lĩnh, hơn nữa Ninh Nhi nhìn thấy hai mắt Quý ca bắn ra loài lang sói:
“Chậc chậc, không nghĩ tới bên trong còn ẩn nấp một khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ hãi tới mức này, anh đây nhìn thấy cũng đau lòng!”