Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 114 : Đại kết cục 5

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Vụ án của Lục Cảnh Hoằng trải qua hơn một tháng điều tra mới dần dần sáng tỏ, cái gọi là chứng cớ tố cáo kia nhìn như là thật, thật ra là bởi vì Lục gia và Cù gia vẫn luôn yêu cầu, bộ quốc an phải trải qua mấy phen điều tra xác minh, lại phát hiện có không ít lỗ hổng, cuối cùng chứng minh được Lục Cảnh Hoằng là bị từng là cấp dưới Lý Tư Đặc hãm hại vu oan.



Về phần chân tướng như thế nào, bởi vì Lý Tư Đặc an nghỉ dưới đất, chết không có đối chứng, không còn ai dám đến tới chất vấn hiệu suất làm việc của bộ quốc an cùng một loạt nghiệm chứng báo cáo của chuyên gia, hơn nữa với năng lực của hai nhà Lục Cù những chứng cứ kia trở thành vu oan giả dối không có thật.



Về phần Cố Lăng Thành cũng hủy bỏ kiện tụng đối với Lục Cảnh Hoằng, anh nói một câu “Trời tối nên nhìn lầm, chỉ là hiểu lầm” để kết thúc vụ ám sát lần này, không có ai tiếp tục đi truy xét, đây là kết quả mà mọi người muốn.



Chỉ là khi Lục Cảnh Hoằng từ bộ quốc an đi ra, anh liếc mắt nhìn, trong những người tới đón anh cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.



Trải qua mấy ngày ở trong phòng thẩm vấn của bộ quốc an, anh cũng không cảm thấy sẽ trở thành ám ảnh trong cuộc đời, nhân viên thẩm vấn mặc quần áo tây trang thắt cà vạt, mặt không chút thay đổi ở đối diện, nghe tiếng động xào xạc trong máy ghi âm, anh vẫn thản nhiên bất động như cũ, tương đối bình tĩnh.



Khi đó anh không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, không hề suy nghĩ những chứng cứ tới tay của bộ quốc an là thật hay không, không có nghĩ tới sau khi đại sứ quán nước ngoài biết chuyện có thể trừng phạt mình hay không, trong đầu óc của anh chỉ có câu nói khi Tô Noãn chạy đến gặp anh.



Cô nói, em tin tưởng anh, em chờ anh trở về.



Thế nhưng, người phụ nữ này lại lần nữa lừa gạt anh.



Trước ánh mắt né tránh của người Lục gia, anh túm lấy chìa khóa xe từ anh Hai, không quan tâm anh chị ngăn cản, mở cửa xe chạy như bay về biệt thự, mở cửa, đứng ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không bước được một bước.



Kéo chặt rèm cửa sổ ngăn lại ánh mặt trời sau giữa trưa, sắc mặt của anh âm u lờ mờ.



Cách bài trí biệt thự vẫn là của một tháng trước, chỉ là quá mức vắng lạnh, thiếu một loại hơi thở ánh mặt trời, cũng thiếu hơi thở con người, trong phòng khách quá mức vắng vẻ, hay là những thứ đồ dùng trong nhà bọn anh định mua khi kết hôn, anh không có mang dép, từ từ đi về phía phòng ngủ khép chặt, mở cửa phòng, đi vào căn phòng mới thuộc về anh và cô, bên trong phòng là một mảng màu tím nhạt, anh ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy ảnh cưới hạnh phúc được rọi to, trong tấm ảnh cô cười đến ngọt ngào hạnh phúc, rúc vào lòng anh.



Hai bên tủ đầu giường trưng hai bình hoa, trong bình hoa cắm hoa bách hợp tươi mới, hoa bách hợp không quá mức sáng lạn, không quá mức chói mắt, khiến cho ánh mắt của anh khẽ nhói đau, anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, quên cả phản ứng.



Trong lòng đã có suy đoán nào đó, chỉ là anh không muốn tin, anh nghe thấy một hồi tiếng mở cửa, trong lòng vui vẻ, bối rối xoay người chạy ra, nhưng mà chiếu vào đôi mắt anh là người giúp việc làm ngoài giờ đang cầm cây lau nhà và túi rác.



Người giúp việc nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt từ vừa mới bắt đầu vui mừng chuyển sang giờ phút này tối tăm mất mác, không biết anh là vì chuyện gì, nhưng vẫn là truyền lời dặn dò của bà chủ biệt thự với Lục Cảnh Hoằng: “Tiên sinh, ngài là khách mới tới ở sao? Bà chủ ở đây để cho tôi hai ngày tới đây quét dọn một lần, bất quá không nói cho tôi biết hôm nay ngài sẽ đến, nếu không ngày mai tôi mới tới quét dọn.”



“Cô ấy thuê bà làm từ khi nào?”



Lục Cảnh Hoằng nghe thấy âm thanh khô khan của mình quanh quẩn trong phòng khách, người giúp việc khó hiểu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Cảnh Hoằng hoang mang, nghĩ thầm người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy tại sao cử chỉ hành vi lại là lạ, nhưng trên mặt vẫn là thành thật trả lời: “Đại khái là khoảng hai mươi mấy ngày trước, sau đó tôi không thấy cô ấy ở đây nữa, lúc ấy tôi nhìn thấy cô ấy kéo hành lý đi, chắc là đi ra ngoài du lịch rồi, ngài tìm cô ấy sao?”



Rèm cửa tuyết trắng trước cửa sổ sát đất bị gió thổi bay phất phới, Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy ngây ngốc đứng ở nơi đó, cầm trong tay tấm ảnh anh và Tô Noãn chụp chung, anh ngẩng đầu xem tin tức trên tivi Lcd do người giúp việc mở.



Là nghi thức cắt băng khánh thành của Mị Ảnh hợp tác với nhà xuất bản Minh Thượng mới thành lập nhưng sức mạnh bức người, Cố Lăng Thành ngồi ở bàn khách quý phía trước của bữa tiệc, vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn, anh ta được ánh đèn chiếu sáng xung quanh.



“Cậu cũng biết phải không?” Thái Luân Tư bỗng nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự, anh liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành trên ti vi, xoa xoa huyệt thái dương cười khổ: “Tôi không nghĩ tới cuối cùng anh ta thế nhưng lại bỏ qua như vậy…,”



Thái Luân Tư còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hoằng liền đẩy anh ra đi nhanh về phía cửa lớn, bước đi của anh không tìm thấy ung dung tao nhã trong quá khứ, tiết lộ chủ nhân lòng nóng như lửa đốt.



Khi người Lục gia đuổi tới biệt thự thì chỉ nhìn thấy Thái Luân Tư ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn tấm hình cưới Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) phát hiện bọn họ đến chỉ là nhếch miệng: “Chuyện này các người cũng không giấu được bao lâu, nếu cậu ấy thực sự yêu Tô Noãn, cậu ấy tất nhiên phải biết, Tô Noãn vì cậu ấy ra quyết định có xứng đáng hay không, để xem quyết định của cậu ấy.”



Vài vị trưởng bối của Lục gia đưa mắt nhìn nhau, lại không tìm được lời lẽ thích hợp để phản bác, bọn họ cũng không dự đoán được Tô Noãn sẽ rời đi, chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng thì lại nhìn thấy được thân ảnh Tô Noãn bên cạnh Cố Lăng Thành, mà hiện giờ, ngay cả Cố Lăng Thành rốt cuộc cũng không tìm được tung tích Tô Noãn.



Bọn họ sao lại không biết ý đồ của Tô Noãn, cô muốn dùng chính mình đổi về Lục Cảnh Hoằng, rồi lại không thể đối mặt Lục Cảnh Hoằng khi đứng cạnh Cố Lăng Thành, cho nên mới phải biến mất hoàn toàn ngay trước mắt của bọn họ…



Chỉ là bây giờ, em trai phải làm sao, tình cảm của nó dành cho Tô Noãn, tuyệt đối không phải nói quên là có thể quên, mọi người Lục gia lo lắng đúng, khi bọn họ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng một lần nữa đứng ở trước mặt bọn họ, cũng không vì hoảng sợ, anh nhíu chân mày, đi vào biệt thự, lướt qua mọi người, vô thanh vô tức, đóng cửa thư phòng.



Khi Lục Cảnh Hoằng xuất hiện ở cửa thì trên chân mày của anh xuất hiện nhiều vết thương thật dài, trong vết thương kia chảy ra chất lỏng màu đỏ, từ khuôn mặt anh chảy xuống trên cổ áo sơ mi màu trắng, chỉ là, anh thế nhưng không có lấy tay lau đi.



Đang lúc mọi người khó hiểu lo lắng nhìn soi mói, cửa thư phòng lại mở ra, Lục Cảnh Hoằng đi tới, cầm một tập tư liệu trong tay, cổ áo của anh đã bị nhuộm đỏ, Lục Cảnh Ngưng cũng không nhịn được nữa tiến lên trước quan tâm, lại bị Lục Cảnh Hoằng tránh đi.



“Em trai, em đi đâu vậy? Sao cái trán lại bị thương, vẫn là nên đi bệnh viện băng bó một chút đi.”



“Em trai, chuyện khác từ từ nói sau, trước hết em chăm sóc tốt vết thương có được không?” Cơ Tố Thanh cũng có chút nhìn không được, tuy rằng cũng bởi vì Tô Noãn bỏ đi mà khổ sở, nhưng là không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì vậy mà bỏ mặc thân thể của mình, thế nhưng lại bị ánh mắt nhìn sang của Lục Cảnh Hoằng nói không ra lời.



Ánh mắt lãnh đạm của anh xuyên thấu qua màu đỏ xinh đẹp, một kiểu chói mắt khác, anh không có quan tâm nhiều đến ân cần của mọi người, cũng không đi xử lý vết thương trên trán, nâng bước bước đi, đối với khuyên can của mọi người chỉ có chất vấn một câu: “Tôi nói rồi, nhờ các người quan tâm tốt cô ấy, chỉ là, bây giờ cô ấy ở đâu?”



Người Lục gia chỉ có trầm mặc chống đỡ, nhìn bóng dáng kiên quyết của Lục Cảnh Hoằng đẩy cửa mà đi, sau một hồi im lặng thật lâu, là một chuỗi tiếng thở dài, bọn họ nhìn nhau một cái, tất nhiên là hiểu được tính khí Lục Cảnh Hoằng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.



Bọn họ dùng hết mọi quan hệ giao thiệp cũng đều không tìm thấy Tô Noãn, điều đáng nói là, sau thời gian dài thất vọng có lẽ sẽ buông tha tìm kiếm, thế nhưng Lục Cảnh Hoằng không giống với họ, nó vẫn sẽ luôn đi tìm, cho tới khi tìm được con bé mới thôi, không sợ phải đi tìm khắp mọi ngõ ngách của thế giới.



Làm như nghĩ tới khả năng đó, trong mắt Lục Cảnh Ngưng và mấy vị khác hiện rõ tỉnh ngộ, Lục Cảnh Ngưng dẫn trước một bước đi vào thư phòng, chỉ nhìn thấy một bàn lộn xộn cùng vết máu, còn có trên máy tính là nội dung văn bản vẫn chưa kịp tắt.



Là một lá thư từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngước nhìn mấy chữ to lớn kia, giật mình sững sờ thở dài, Lục Cảnh Hoằng bây giờ lại nguyện ý vì một người phụ nữ mà cam lòng buông tha cho lý tưởng của mình, vậy thì rốt cuộc phải yêu như thế nào mới có thể làm được?



Nó biết với thân phận Quan Ngoại Giao của mình hạn chế việc xuất cảnh, liền đạo nghĩa không thể chùn bước lựa chọn từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngắm nhìn mặt trời lặn về phía tây bên ngoài cửa sổ, cười cười tựa như tìm niềm vui trong đau khổ, nếu Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì con bé mà điên cuồng như vậy, có phải là ngay cả ngủ mà cũng cười thành tiếng hay không?



Nhớ tới tình yêu oanh oanh liệt liệt trong những năm tháng thanh xuân của mình, Lục Cảnh Ngưng rũ mi mắt xuống mà cười, không hề lo lắng, cũng không tiếp tục tự trách, đóng máy tính, quay đầu lại nhìn về phía em trai em gái đứng ở cửa lo lắng: “Người trẻ tuổi luôn luôn có một lần điên cuồng như vậy, các em nên thông cảm cho em trai điên cuồng muộn lần này một chút, nếu đây là quyết định của nó, chúng ta cũng không nên ngăn cản không phải sao? Huống chi, không phải chúng ta cũng từng có những năm tháng trải qua như vậy sao?”


Vì thế anh cho cô một cái tát, anh không cách nào có thể tha thứ cô cứ như vậy kiên quyết biện hộ thay một người đàn ông khác, nhất là ở trước mặt anh. Trước đây, biện hộ cùng tin tưởng đó của Tô Noãn chỉ thuộc về mình Cố Lăng Thành anh.



Bất luận anh làm cái gì, Tô Noãn đều tin tưởng anh không lung lay.



Bây giờ, cô giống như là đem tất cả tình yêu đều trao hết cho Lục Cảnh Hoằng, thậm chí ngay cả một chút xíu cũng không còn dành cho anh, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu, dụng tâm bao nhiêu, cô đều chưa từng nhìn anh thêm lần nào nữa, trong mắt của cô chỉ có người đàn ông tên Lục Cảnh Hoằng kia.



Cho nên anh không thể nhịn được nữa cho cô một cái tát, mặc kệ khóe miệng cô chảy máu,Tô Noãn lại lập tức phịch một cái quỳ xuống trước mặt anh, khóc nức nở, cô chưa bao giờ khóc như vậy, nhất là làm trò trước mặt anh.



Cô giống như thật sự sợ, sợ đến hai tay phát run, cô đứt quãng giải thích nếu những chứng cớ kia được đưa ra Lục Cảnh Hoằng sẽ gặp nguy hiểm, nước mắt không ngừng rơi.



Mặc dù lúc trước van cầu anh là vì Tô Chấn Khôn, cô cũng chưa từng thương tâm tuyệt vọng như vậy, nhìn Tô Noãn hèn mọn quỳ gối bên chân, Cố Lăng Thành nghe thấy trong lòng chua xót, giống như có một thanh chủy thủ đâm vào trong ngực của anh, mỗi một lời cô nói, liền chui sâu một tấc vào trong đầu anh, cho đến khi chủy thủ hoàn toàn không còn ở trong ngực của anh.



Người đàn bà ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết cô càng vì người đàn ông khác cầu xin anh, anh lại càng tức giận hay sao?



Anh muốn khiến Lục Cảnh Hoằng vĩnh viễn không thoát được, thân bại danh liệt, vĩnh viễn không chiếm được cô!



Anh như cũ vẫn nhớ rất rõ những lời cô nói, mỗi khi đêm khuya tĩnh lại cũng nhớ rõ đối thoai của bọn họ, cô nói: “Tôi sẽ bỏ đi, sẽ không xuất hiện nữa, chỉ cần anh có thể tha cho Lục Cảnh Hoằng, tôi sẽ đi rất xa, đồng ý biến mất ở chân trời góc biển.”



Thấy anh thờ ơ, cô tiếp tục cố gắng thuyết phục, cô nói cô đã cầu xin Lục gia, chỉ cần Cố Lăng Thành bỏ qua cho việc tố cáo Lục Cảnh Hoằng, tiêu hủy những chứng cớ kia, người Lục gia cũng không trách lỗi cũ, thậm chí thiếu một món nợ ân tình của anh.



Từ trong lời của cô Cố Lăng Thành nghe ra rất nhiều vấn đề, cô sẽ rời khỏi, từ nay về sau biến mất hoàn toàn trước mặt những người quen biết, đúng vậy, cô là ý này, nhưng là, cô cho là bỏ đi thì có thể giải quyết toàn bộ mâu thuẫn sao?



Sau đó anh lạnh lùng nói với cô: “Anh muốn em ở lại, cả đời làm tình nhân bên cạnh anh!”



Đây là điều kiện duy nhất, cũng là điều kiện tàn nhẫn nhất, Tô Noãn cơ hồ không do dự, cô đã từng nghe được câu này khi cô cầu xin anh cứu Tô Chấn Khôn với điều kiện sẽ rời đi không quay đầu lại, cô liên tục gật đầu, đồng ý.



Thậm chí ngay cả Cù gia cũng tới tìm anh, vì Tô Noãn, Cù Dịch Minh thế nhưng cũng ăn nói khép nép cầu xin anh không cần tố cáo Lục Cảnh Hoằng, Cù Dịch Minh nói với anh, anh có yêu cầu gì cứ nói hết ra, chỉ cần Cù gia có thể sẽ làm tất cả.



Anh cũng không có nói với bất kỳ ai giao ước giữa anh và Tô Noãn, đó là bí mật anh chôn sâu dưới đáy lòng, hổ thẹn khi nói ra khỏi miệng bí mật, nhưng cũng là khát vọng nội tâm chân thực nhất của anh.



Cuối cùng Cố Lăng Thành lén lút cùng Lục gia và Cù gia đạt thành hiệp nghị, sau đó anh đem chứng cớ có động tay động chân giao cho bộ quốc an, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) hơn nữa nghĩ cách để cho Lục gia ngụy tạo một số tin tức, khiến cho việc điều tra có trăm ngàn chỗ hở, toàn bộ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ vụ án kết thúc là Lục Cảnh Hoằng có thể an toàn ra khỏi bộ quốc an.



Nhưng là, Tô Noãn lại đột nhiên biến mất, anh thề nhất định phải tóm được cô trở về, tên nhóc lừa đảo này!



Cô lại một lần nữa lừa gạt tình cảm của anh, khi anh hưng trí bừng bừng về tới nhà, chỉ nhìn thấy một phòng tối đen lạnh lùng, cô ngay cả hành lý cũng không có lấy, có lẽ cô vẫn luôn dõi theo anh, xác định Lục Cảnh Hoằng không có chuyện gì liền quay người bỏ chạy.



Cố Lăng Thành giận quá cười thành tiếng, anh ngồi trên sofa, gãi một đầu tóc ngắn rối loạn, tháo cà vạt chỉnh tề, trong đêm tối rút ra một điếu thuốc vuốt vuốt, đột nhiên thấy đùa giỡn rất khá.



Chạy trốn như thế quả thực đã vượt qua tất cả trò chơi của bọn họ trong quá khứ, làm anh cảm thấy kích thích, làm anh cảm thấy khẩn trương, làm anh tràn ngập ý chí chiến đấu hơn nữa vô cùng đau lòng.



Nhưng mà anh cũng không bị bất kỳ tổn thất nào, anh thậm chí thành công mượn sự kiện này, chiếm được những thứ vật chất mình muốn có: địa vị, cùng với của cải.



Vì thành công, anh có thể hy sinh nho nhỏ một chút, cho dù là một cơ hội, anh nắm được cũng sẽ không nhả ra, anh tin là Lục Cảnh Hoằng sẽ vì bản thân, cho anh tạo ra cơ hội này.



Mặc dù là người phụ nữ khiến anh vui giận bất thường kia, cũng là Lục Cảnh Hoằng tự tay đẩy cô đến bên cạnh anh, nhớ lại mấy tháng trước Lục Cảnh Hoằngđột nhiên nổi điên xông vào phòng làm việc của anh, so với vẻ mặt thản nhiên của anh, trên mặt của Lục Cảnh Hoằng là phẫn nộ cùng lo lắng không kiềm chế được, không còn là người đàn ông thâm trầm che dấu cảm xúc không lộ ra ngoài nữa.



Lục Cảnh Hoằng bảo anh giao Tô Noãn ra, anh ta giống như khẳng định là anh dấu Tô Noãn, anh chỉ chỉ chỉ vào mô hình đua xe trưng bày trong tủ kính, nếu Lục Cảnh Hoằng thắng, anh sẽ giao ra Tô Noãn.



Lúc đua xe cuối cùng Lục Cảnh Hoằng thắng,vượt ra ngoài dự kiến của anh, bởi vì Lục Cảnh Hoằng liều lĩnh, anh ta vì Tô Noãn thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không đếm xỉa tới, cho nên cái người lạnh lùng này sau đó vượt lên trước thắng anh.



Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối đều thắng anh, nếu Tô Noãn thật sự ở bên cạnh anh, giờ phút này hẳn là cô sẽ bỏ đi theo Lục Cảnh Hoằng.



Nhận thức được điều này làm cho anh không thể ngăn nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cảnh Hoằng chân mày không ngừng chảy máu, anh cười nhạo thật lâu, chỉ có một câu: “Anh điên rồi sao?”



Lục Cảnh Hoằng không trả lời anh, chỉ lạnh lùng theo dõi anh, để cho anh thực hiện lời hứa của mình, thế nhưng anh lại đọc hiểu trong mắt Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng thật sự điên rồi, điên đến mất đi cảm giác đau đớn, anh ta chỉ muốn nắm giữ Tô Noãn.



Tô Noãn nếu nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bò ra từ trong chiếc xe đua bị lật, chỉ sợ sẽ càng thêm kiên định lựa chọn người đàn ông này, đáng tiếc tất cả đều muộn rồi, anh biết, Tô Noãn đi rồi, bất kỳ ở chỗ nào cũng đều không tìm thấy cô vì thế anh đề ra quy ước với Lục Cảnh Hoằng, nếu ai tìm thấy được Tô Noãn trước, người còn lại sẽ không được phép xuất hiện trước mặt Tô Noãn nữa.



Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có nhận lời, anh ta chỉ không tiếng động xoay người, không đồng ý bất kỳ quy ước nào với anh, cứ như thế, vội vàng lái xe rời đi, vết thương chảy máu trên trán lại bị anh ta bỏ quên mất.



Lục Cảnh Hoằng không muốn để cho Tô Noãn mạnh mẽ biến mất khỏi sinh mệnh của mình, cho nên anh trở nên can đảm, anh có thể đua xe cùng Cố Lăng Thành, có thể lấy tính mạng của mình đi đánh cuộc, lại riêng chỉ không thể dùng Tô Noãn đi đặt cược.



Cố Lăng Thành chỉ là nhìn lòng bàn tay của mình suy nghĩ đến xuất thần, anh yêu chẳng lẽ so với Lục Cảnh Hoằng thật sự không bằng sao?



Đáp án là không phải.



Anh yêu Tô Noãn, rất yêu, yêu đến một ngày một đêm đau triệt nội tâm, yêu đến khi đối mặt Tô Noãn chỉ biết trầm mặc mà chống đỡ.



Chỉ là phần yêu này, cả đời anh cũng nói không nên lời….