Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 2 : Xa lạ lẫn nhau

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Hương cà phê nồng đậm hòa trộn với lối kiến trúc cổ điển, số 27 đường Mục Nam, hương vị tinh khiết truyền thống của Trung Quốc cùng với kiểu dáng phương Tây hòa hợp lẫn nhau trong căn phòng này, tiếng cánh cửa của quán cà phê lười biếng va chạm nhau, đột nhiên một đôi mắt sáng dừng ở chiếc xe thể thao màu xanh ngọc.



Trong căn hẻm hẻo lánh, theo dòng thời gian, tòa nhà cổ xưa những năm 70 cơ hồ suy thoái, được lá cây xanh um bao phủ, cho dù gặp phải cuối mùa thu cũng chưa từng có dấu hiệu điêu tàn, khắp nơi lộ ra nội liễm xa hoa cùng âm điệu trương dương, mâu thuẫn mà không xung đột.



Cầu thang bằng gỗ cũ kỹ, bởi vì con người giẫm đạp nên phát ra tiếng ken két, người đàn ông tuấn tú vốn an tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt xa xăm từ ngoài cửa sổ thu hồi, ngay sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh trước đó.



Ly cà phê Cappuccino mang phong cách Anh quốc tỏa hương thơm nồng nàn khắp nơi, Lục Cảnh Hoằng khẽ nhấp một cái, khi anh đem ly để lại lên bàn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn, một thân âu phục màu nâu, hơi thở hổn hển, chiếc cà vạt vốn thẳng nếp cũng bởi vì hô hấp dồn dập mà bị anh ta ra sức kéo căng.



“Ba giờ rưỡi, không hơn không kém, vừa đúng lúc.”



Lồng ngực lên xuống kịch liệt của anh phục hồi lại, vừa hướng vị trí Lục Cảnh Hoằng đi tới, bước chân không nhanh không chậm, cầm trong tay là tài liệu báo cáo cuối ngày liên quan tới chỉ số thị trường chứng khoáng của Pháp do Lục Cảnh Hoằng quy định thời gian và địa điểm.



Lục Cảnh Hoằng sắc mặt bình thản, không xuất hiện bất kỳ sự mừng rỡ cùng tán thưởng nào, hình như kết quả như thế chỉ là vừa khéo đạt được yêu cầu ở mức thấp nhất của anh, cho nên cũng không đáng để khoe khoang hay tán thưởng.



Đối với Lục Cảnh Hoằng rất ít khi khen ngợi hành động gì, người đàn ông đó cũng không có chút nào bất mãn, anh ta trực tiếp ngồi xuống phía đối diện, liền đem tài liệu đẩy tới trước mặt Lục Cảnh Hoằng.



“Cậu như vậy là đòi mạng sao? Ngày thứ hai về nước cứ như vậy bắt mình nô dịch, còn không được tiền thưởng cuối năm nữa chứ!”



“Tôi còn nghĩ tôi đã đưa cho cậu, đủ để cậu tiêu xài một lần đến cuối năm.”



Người đàn ông bị Lục Cảnh Hoằng cắt ngang trả lời đành phải ngại ngùng ngửa mặt lên trời tựa vào ghế dài sau lưng, hai chân thon dài tùy ý giao nhau, tiện tay đem caravat ném sang bên, thuận tay cởi hai nút áo, gọi người bồi bàn mang cho ly cà phê, sau đó liền tự nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.



Ánh mặt trời rực rỡ, tinh tế chiếu xuyên qua cửa sổ lốm đốm, rơi xuống vài chấm trên làn da trắng noãn của Lục Cảnh Hoằng, anh cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, dáng vẻ chuyên chú, để cho anh nhìn qua giống như một tòa điêu khắc nhưng không thiếu phần ưu nhã nghiêm túc.



Người đàn ông nhàm chán ngáp một cái, ánh mắt lười biếng trong lúc vô tình nghiêng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng trước mặt ly cà phê, đôi mày kiếm dày khẽ nhíu lại, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng vô lại cười gợn lên:



“Ansel, có rất ít đàn ông sẽ như vậy chung tình với Cappuccino, đều nói nó là tư vị của tình yêu, cậu có phải hay không thời khắc ở đây cũng thưởng thức Cappuccino, chờ đợi tình yêu tới?”



Lục Cảnh Hoằng ánh mắt xem tài liệu, yếu ớt nâng lên, liếc mắt nhìn vẻ mặt bát quái của người đàn ông, lại cúi đầu, không nói bất kỳ câu nào.



Người đàn ông tên Thái Luân Tư này chưa từ bỏ ý đồ, đôi mắt mở to đem cơ thể tiến về phía trước, ánh mắt nhìn khắp nơi một vòng, mới cố ý đè thấp thanh âm, tha thiết nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng anh tuấn đẹp trai, vụng trộm hỏi:



“Thành thật khai báo, mấy năm nay ở Na Uy, cậu có bị thất thân chưa hả?”



Lục Cảnh Hoằng lật qua lật lại một trang, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào từng số liệu được phân bố, giọng nói lạnh lùng báo trước một loại đề tài cấm kỵ.



“Thái Luân Tư, cậu càng ngày càng nhiều lời quá đấy”.



Thái Luân Tư vô vị tự giác sờ sờ chóp mũi, cho tới khi cà phê của anh được bưng lên, không quên lịch sự hướng người bồi bàn trẻ tuổi nháy mắt mấy cái, nhìn người bồi bàn đỏ bừng mặt chạy trối chết, mới hài lòng cầm lấy ly cà phê, vừa rầu rầu uống ly cà phê Ireland, vừa quan sát người đàn ông đối diện đang chú tâm vào công việc.



Anh đối với bản thân diện mạo luôn luôn tự tin, đường nét ngũ quan như con lai, làm cho anh trông giống như người đàn ông Phương Đông thân thể không những cường tráng cùng tuấn mỹ, chỉ là sau khi gặp gỡ Lục Cảnh Hoằng cao ngạo, liền trở nên tràn đầy nguy cơ.



Hơn nữa chứng kiến người đàn ông lạnh lùng này, một lần lại một lần cự tuyệt mỹ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu qua một bên, đem cuộc sống phóng túng không kiềm chế được cùng mình tạo thành mảng đối lập rõ rệt, cũng gián tiếp làm cho thanh danh của mình không được biết đến như lúc trước.



Danh môn thiên kim nhắc tới Lục Cảnh Hoằng, một cách tự nhiên liền liên tưởng đến vị Quan ngoại giao cao quý phong độ, mà nhắc tới Thái Luân Tư anh, cũng là một trời một vực, đã từng là thương nhân hài hước nhất phố Wall, bởi vì có Lục Cảnh Hoằng, mà trong nháy mắt bị hạ thấp thảm thương.



Đãi ngộ khác biệt như vậy, làm cho anh phát điên hai năm, lại biết được đằng sau Lục Cảnh Hoằng có bí mật, dù không phục nhưng cũng tan thành mây khói.



Ba mươi hay tuổi, vẫn còn thủ thân trong sạch, Lục Cảnh Hoằng như thế, chẳng lẽ không đáng cho anh bội phục sao?



Phía đối diện truyền tới một tiếng cười trộm, Lục Cảnh Hoằng không thể không nghe, chỉ là tiếng cười chấn động đó nghe được nhiều lần rồi, anh đã sớm có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm lo liệu công việc của mình.



Thấy Lục Cảnh Hoằng vẫn không hùa theo anh đùa giỡn, Thái Luân Tư cũng sẽ không tiếp tục, uống cà phê của mình, tựa lưng vào trên ghế sofa dài, nghe tiếng hát Đặng Lệ Quân phát ra từ bên trong quán, khó được hưởng thụ một chút tình cảm tại nơi này.



Lục Cảnh Hoằng không tốn nhiều thời gian, liền xem xong mấy thứ kế hoạch K phức tạp kia, khép lại tài liệu, lần nữa đưa trả lại cho Thái Luân Tư, mà Thái Luân Tư trước hết cũng vừa mở mắt ra, cười tủm tỉm nhìn Lục Cảnh Hoằng:



“Vị anh hùng dân tộc, nhìn hiểu chứ? Có cần mình vì cậu giảng một lần không?”.



Đối với Thái Luân Tư phong cho danh xưng này, Lục Cảnh Hoằng từ chối cho ý kiến, quan hệ giữa bọn họ, đã sớm vượt trên vai trò cấp trên cấp dưới, mặc dù tính tình khác xa nhau, cũng là bằng hữu tốt nhất.



Cho nên khi Thái Luân Tư gọi “Vị anh hùng dân tộc” thì Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn có thể tin tưởng, trong giọng nói của cậu ấy có ý đùa giỡn, không có ý vị châm chọc, nghe vào trong tai, khóe miệng cũng chỉ là hơi nhếch lên.



Nghiêng đầu nhìn mặt trời chiều ngã về tây ngoài cửa sổ, tròng mắt thâm thúy híp lại, khiến cho khí chất sạch sẽ bên trong của anh càng rõ ràng hơn, vần sương mù nhuộm lên vẻ xinh đẹp, xinh đẹp như vậy, cho dù là nam nhân, cũng sẽ bị anh mê hoặc mất hồn.



Thái Luân Tư vì mình không có tiền đồ cảm thấy buồn nản, nhưng lại không thể không thừa nhận, Lục Cảnh Hoằng người này tuyệt đối có tiềm chất nam nữ đều ăn hết, kéo về suy nghĩ thất thần của mình, vội ho một tiếng, chuyển đề tài nói:



“Nghe nói cậu đi tìm cô gái kia rồi hả?”.
Lâm Gia Gia ánh mắt ưu buồn nhìn vào gương, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm lòe loẹt tựa như bức tranh mê hoặc, chu đôi môi mềm mại, đứng sau lưng Tô Noãn, giống như là một âm hồn to lớn, đi theo bước chân Tô Noãn.



Tô Noãn trở lại phòng của mình, thay áo ngủ, từ trong tủ quần áo tiện tay lấy ra một cái quần jean cùng một cái áo ngực màu trắng, chờ tới khi Lâm Gia Gia đuổi tới thì chỉ thấy Tô Noãn đang đem một cái áo sơ mi màu trắng xanh mặc vào.



Tô Noãn ăn mặc một cách tinh xảo tao nhã, quần jean màu nhạt, áo sơ mi rộng thùng thình bên ngoài được cô cột lại ở ngang eo, dưới ánh mắt thỉnh cầu của Lâm Gia Gia, cúi thấp người luồn chân vào đôi giày quân nhân màu cà phê.



Mái tóc nâu dài hơi xoăn, được cô xõa tự nhiên phía sau lưng, lọn tóc chạm đến ngang hông, lại không được xử lý, cộng thêm dáng người cô gầy gò đơn bạc, vẻ đẹp làm tăng thêm vài phần chán chường.



Điều kiện tiên quyết là, che đi khuôn mặt lem luốt kia của cô.



Tô Noãn liếc mắt nhìn quần áo trong gương, liền đi ra khỏi cửa, Lâm Gia Gia thất bại rũ nhẹ hai vai, ủ rũ cúi đầu mang theo vật phẩm hối lộ của mình chuẩn bị rút lui thì một đôi tay thon nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt bưng đi Tiramisu của cô.



Tô Noãn lười biếng dựa vào bên khung cửa, hai chân giao nhau, cửa sổ phòng khách rọi vào ánh chiều tà, nghiêng xuống nửa khuôn mặt của cô, trông có vẻ an bình và ấm áp, cũng làm cho khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của cô không đến mức khủng bố như vậy.



Đem Tiramisu ngọt liệm từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, Tô Noãn nheo mắt hưởng thụ, sau đó, quay đầu, sững sờ nhìn Lâm Gia Gia cười khẽ:



“Nói đi, chuyện gì?”



Ngước nhìn khách sạn xa hoa cách mười mét phía trên, bước chân Tô Noãn không tự chủ được dừng lại, sắc trời dần tối, thành thị vốn huyên náo từ từ trở nên yên tĩnh, mà ở đây, lại là một bức tranh phong cảnh phồn hoa dưới ánh đèn rực rỡ.



Cô đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bộ dáng của chính mình, toàn thân trên dưới, không có chỗ nào là biểu hiện cao quý, ánh mắt chuyển động, vật kia rơi vào trên ly thủy tinh trong suốt, Tô Noãn nhàn nhạt khẽ nhếch khóe môi, chiếc nhẫn này có thể cho cô đi vào nơi này mà không gặp trở ngại nào, bởi vì giá trị của nó, vậy là đủ rồi.



“Tiểu Noãn, mình đã nói chuyện cùng quản lý nơi này, chúng ta vào thôi!”.



Cửa chính của quán rượu sang trọng xoay chuyển, Tô Noãn liền nghe thấy âm thanh hưng phấn của Lâm Gia Gia, khuôn mặt tròn trịa ửng hồng, một đôi mắt hẹp dài tràn đầy vui vẻ, đang mừng rỡ chạy về phía cô.



Chuyện mà Lâm Gia Gia nhờ cô giúp, cũng không phải quá khó, đối với Tô Noãn mà nói, loại chuyện như vậy, bởi vì hoàn toàn phù hợp với cô, cho nên những thứ cho là yêu cầu quá nghiêm khắc đều không gây khó khăn.



“Tiểu Noãn, mình biết rõ như vậy có thể làm khó dễ cậu, nhưng mình thực sự không quen ai khác biết tiếng Pháp, cho nên chỉ có thể đành làm phiền cậu”.



Chị họ Lâm Gia Gia tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Pháp, làm nhân viên phục vụ ở khách sạn cao cấp năm sao này, chuyên môn đi tiếp đãi khách khứa người Pháp, tối nay cô ấy phụ trách trong phòng, có một bữa tiệc, cô ấy lại đột nhiên bị trượt chân.



Xã hội này là vật cạnh tranh với trời (vật đua trời lựa) người thích hợp để sinh tồn, trặc chân là ngoài ý muốn, nhưng cũng có lý do để cô ấy mất đi công việc một đêm này, cho nên cô ấy mới có thể bí quá hóa liều, tìm người thay thể để bảo toàn công việc này.



Tô Noãn có thể thông cảm phần khó khăn này, giống như cô chạy khắp cả các thành phố vẫn bị nhà xuất bản cùng nhiếp ảnh gia chặn lại ngoài cửa, liên quan đến lợi ích thì ai không rõ cũng sẽ bỏ ra một phần tình cảm, đưa ra phán đoán ngu xuẩn.



Huống chi chị họ Lâm Gia Gia cũng sẽ cho cô một phần thù lao tương xứng, so với việc cô làm tiếp thị ở cửa hàng thì tiền lương cô cao hơn gấp đôi.



“Chúng ta đi vào thôi!”.



Trước cửa quán rượu, một chiếc xe hơi sang trọng lịch sự tao nhã chạy qua, Tô Noãn liếc thoáng qua, liền nhìn tới khuôn mặt tròn trịa của Lâm Gia Gia hiện đầy áy náy cười an ủi một tiếng, xoay người hướng lối đi dành cho nhân viên khách sạn đi tới.



Tô Noãn vừa đi mấy bước, liền nhìn đến một chiếc Volvo S80L màu xám bạc vững vàng dừng cạnh cửa xoay của khách sạn, đứa bé giữ cửa lanh trí lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe, có thể ngồi ở loại xe sang trọng này, cũng chỉ là những người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp.



Giày da bóng loáng của người quân nhân giẫm lên nền đá cẩm thạch, phảng phất có một loại ý thức xúc động dâng lên, Tô Noãn vốn bước đi nhàn tãn tự nhiên dần trở nên nặng nề, cô không biết tại sao mình lại như vậy, chỉ biết lồng ngực chợt như bị tản đá ngàn cân hung hăng áp chế, làm cho cô thở gấp không ra một ngụm khí lớn.



Đây là một cảm giác gì đó, rất quen thuộc, nhưng dường như lại cảm thấy xa lạ, tâm tình nào đó chôn sâu tận đáy lòng, chứng kiến người đàn ông từ trong xe bước ra ngoài thì huyết mạch bắt đầu điên cuồng trào ra.



Anh ta mặc một thân tây trang màu đen, lộ ra cổ áo sơ mi màu Violet, không hề có một chút dáng vẻ thấp hèn, ngược lại trên người anh ta nổi bật phong thái thành thục chững chạc, anh ta hướng cửa xe xoay người lại, hơi nghiêng người, trên mặt là nụ cười trìu mến phong độ.



Anh ta đưa cánh tay thon dài bế một đứa bé, đang kêu bi bi bô bô, nụ cười trên mặt anh ta càng sâu, một tay ôm đứa bé, một cánh tay khác, ưu nhã lễ độ đưa ra, bên trong xe một cánh tay trắng noãn mềm mại đồng thời nâng lên, đặt vào lòng bàn tay của anh ta, sau đó nắm chặt.



Ánh sáng lung linh chiếu rọi giày cao gót cao quý mà trang nhã, cho dù không thấy rõ dung mạo cô ấy, nhưng Tô Noãn cũng có thể tưởng tượng ra, đó là một người con gái xinh đẹp dịu dàng, cùng anh ta đứng cùng một chỗ lại càng thêm tỏa sáng, có lẽ nên nói là ông trời tác hợp cho.



“Tiểu Noãn…”



Thân hình cứng ngắc vừa bị Lâm Gia Gia chạm vào, Tô Noãn thình lình run rẩy co rúm người, muốn kháng cự, nhưng thấy ánh mắt Lâm Gia Gia cũng đang lo lắng thì khuôn mặt nhỏ nhắn đầy son phấn lộ ra mỉm cười.



Cô biết nụ cười của mình rất vặn vẹo, giống như là khuôn mặt cương thi vậy, bắt buộc phải trưng ra cái biểu tình tinh nghịch, trông buồn cười mà khó coi, nhưng là, đây đã là giới hạn lớn nhất của cô, duy trì mỉm cười cực hạn.



“Tiểu Noãn, cậu biết bọn họ ư?”.



Tiểu Noãn đưa ánh mắt về phía một nhà ba người đã đi vào cửa xoay, khóe miệng khô khốc khẽ động, âm thanh tĩnh mịch nhẹ phiêu tán trong bóng đêm mờ ảo.



“Không, không biết.”