Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 26 : Chuyện cũ như khói

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


“Niếp Niếp, Niếp Niếp….” Cánh cửa cầu thang phòng cháy bỗng nhiên bị đẩy ra, Tô Noãn ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, giọng nam trầm thấp mang theo từ tính không thể nói là không quen thuộc, thân thể nhỏ bé mềm mại trong ngực cũng theo đó mà không yên.



Niếp Niếp rời khỏi lồng ngực Tô Noãn, hào hứng chạy tới, ôm lấy chân Cố Lăng Thành, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng, sau đó quay đầu chìa ra một ngón tay mập mạp, chỉ vào Tô Noãn ngồi trên bậc thang: “Ba ba, Niếp Niếp lại tìm thấy mẹ mới a!”



Cố Lăng Thành cười tủm tỉm nhìn cô, sau đó ôm lấy con bé, ở trên má phấn nhẹ nhàng hôn một cái, cưng chiều phụ hoạ: “Niếp Niếp rất thích mẹ mới sao?”



Tô Noãn nghe được Cố Lăng Thành hỏi, có chút đình trệ sững sờ sau đó lạnh lùng chê cười, vấn đề như vậy chỉ có Cố Lăng Thành liều lĩnh mới hỏi, cô từ trên bậc thang đứng dậy, đứng bên trong cầu thang mờ tối, cùng với Cố Lăng Thành cách một đoạn không gần không xa.



“Dạ đúng, Niếp Niếp rất thích mẹ mới, mẹ mới thật là xinh đẹp, giống như công chúa Mỹ Nhân Ngư a!” Niếp Niếp xoắn hai tay, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía Tô Noãn, biểu hiện có chút uất ức, Cố Lăng Thành cười nhạt một tiếng sờ sờ đầu đứa bé, ánh mắt mát mẻ mà thâm thuý bắn về phía Tô Noãn chuẩn bị đi xuống bậc thang.



“Cám ơn em chăm sóc Niếp Niếp, anh nhớ ra em cũng không thích trẻ con.” Tô Noãn không để ý đến, chỉ là tập trung đi xuống cầu thang, đi về phía cửa cầu thang phòng cháy bên dưới, chỉ là trong lúc cô nắm cánh cửa, làm thế nào cũng mở không ra, mới xác định là khoá trái ở bên trong.



Lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn bậc thang xoay quanh một chút, Tô Noãn lần nữa đi tới, cô cho là Cố Lăng Thành đã mang theo đứa bé rời đi, không ngờ là anh ta vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Chỉ là hai tay của anh ta tự nhiên bỏ vào trong túi quần, không thấy bóng dáng đứa bé đâu, nghe thấy tiếng bước chân, Cố Lăng Thành liền nhìn sang, nhíu lông mày nhìn về phía cô mỉm cười. “Bảo mẫu mới vừa tới đưa đứa bé đi rồi, tại sao lại quay trở lại rồi hả?”



Cố Lăng Thành nhìn thấy ánh mắt Tô Noãn, trong ánh đèn có chút tối, mơ hồ, giống như là một ngôi sao xa xôi nơi chân trời, cô yên tĩnh đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn anh, giống như chưa từng nhìn thấy anh.



Sau đó, Tô Noãn nhàn nhạt quay mặt đi, dọc theo phương hướng bậc thang, tiếp tục muốn đi lên, tâm tình của cô vốn cực độ tồi tệ, không hy vọng tiếp tục gặp hoạ vô đơn chí. “Em hẳn là biết chứ?” Tô Noãn nâng lên bước chân dừng lại, âm thanh cười nhạt của Cố Lăng Thành từ phía sau truyền đến.



Im lặng quanh quẩn bên trong thang lầu: “Thuỵ Hàm mang thai, chỉ là đứa bé kia còn chưa kịp sinh ra sẽ biến mất ở trên cái thế giới này.” Những lời này cho dù không muốn giải thích cùng với Doãn Thuỵ Hàm, cũng không nên tìm vợ trước kể khổ, chẳng lẽ Cố Lăng Thành còn chưa hiểu tình hình:



Vô luận Doãn Thuỵ Hàm và đứa bé đều là cái gai trong lòng cô. Cô muốn quên đi những sĩ nhục kia, lại thường thường khắc ghi càng thêm sâu sắc, cô thuỷ chung không quan tâm đến, hoàn toàn buông xuống những quá khứ kia, tất cả những thứ làm cô khó chịu.



“Anh không biết mình có bao nhiêu tình nhân, mà bên cạnh em mới có một Lục Cảnh Hoằng, anh liền bắt đầu chịu không nổi, em nói xem đây là chuyện gì, Noãn Noãn?”



Cố Lăng Thành nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng sự thực là không phải xuất phát từ nội tâm vui vẻ, Tô Noãn thậm chí có thể đọc ra tình ý lạnh lẽo bên trong âm thanh của anh, đó là một loại lạnh nhạt ôn hoà.



Tô Noãn đứng ở trên bậc thang, quay đầu từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nhìn về phía Cố Lăng Thành, ngắn ngủi trầm mặc: “Vậy chúng ta về sau không nên chạm mặt nhau là tốt, như vậy tâm lý của anh cũng sẽ không mất thăng bằng, tôi còn trẻ, không có khả năng thật sự cả đời không lấy chồng, nếu kết quả đều là như vậy, anh cần gì phải canh cánh trong lòng?”



Tô Noãn đứng ở nơi đó nhẹ cười cười, ở trong ánh sáng mơ hồ, giống như đàn hạc được kéo ra, thanh âm của cô giống như tiếng đàn đơn giản mà êm tai.



“Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì hẹn gặp lại… Không đúng, nên là không bao giờ gặp lại.” Tô Noãn quay đầu xoay chuyển có chút lãnh khốc, Cố Lăng Thành lại trầm mặc, yên lặng nhìn cô, khi cô cất bước lên trên, thì bỗng dưng cánh tay chịu lực trên lan can bị trượt, Tô Noãn cả người run rẩy một chút.



Bối rối giãy giụa, hướng bên cạnh vội vàng thối lui một bước, lại giống như giẫm nát tiết lạnh mùa xuân trên miếng băng mỏng, sau đó, tầng băng kia ầm ầm sụp đổ.



“Noãn Noãn!”



Cố Lăng Thành có chút bối rối, lập tức vươn cánh tay về phía trước, kéo lại Tô Noãn cơ hồ té ngã trên bậc thang.



Nếu như vậy té xuống, cái ót đụng phải bậc thang cứng rắn, hậu quả thật không khó tưởng tượng. Tô Noãn chưa hoàn hồn, thân thể run rẩy từ từ an tĩnh lại, cô phát hiện Cố Lăng Thành đang gắt gao ôm lấy cô, liền phản ứng kịch liệt tránh thoát, thế nhưng anh lại không chịu buông tay ra.




Sau đó không để ý đến sự kinh ngạc của cô, xoay người rời đi, nhìn thân ảnh thon dài thẳng tắp biến mất ở cửa cầu thang, Tô Noãn hai tay vịn cánh cửa, không biết nên phản ứng như thế nào.



———–



Xe thể thao màu đỏ tươi chạy ở trên đường, hai bên cửa kính xe mở rộng ra, gió lạnh nhanh chóng tràn vào, thổi tan oi bức bên trong xe, dừng xe ở ngã tư đường, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng, như trước có chút đỏ mặt không bình thường.



Anh ấp ủ thật lâu mới nói ra câu nói kia, anh chưa bao giờ mời mọc người phụ nữ nào như vậy, anh nhìn thấy bộ dạng người đàn ông trong phòng ăn kia dễ dàng nói ra miệng lời nói như vậy, tới phiên anh, so với việc làm ngoại giao phát biểu trước giới truyền thông thì còn khó khăn hơn.



Từ lúc nắm chặt tay cô thì anh đã bắt đầu chuẩn bị nói, cho tới khi khảnh khoắc cô đóng cửa lại anh còn chưa tìm được cơ hội thích hợp, cuối cùng chỉ có thể dứt khoát bỏ xuống câu nói trống không rồi rời đi, anh rõ ràng cảm giác được nhịp tim đập nhanh của chính mình.



Xe chạy qua đường Tân Hải thì anh nhận được điện thoại của Long Diên, cô nhờ anh tiện đường đến cửa hàng tối hôm qua lấy sợi dây chuyền đem về giúp cô, xe quẹo qua một ngã rẽ, anh liền nhìn thấy cửa hàng độc quyền tối hôm qua.



Dừng xe đẩy cửa vào, trên cửa treo một chuỗi chuông gió, tiếng chuông theo động tác của anh vang lên thanh thuý, âm sắc tinh khiết mà an tĩnh.



“Lục tiên sinh, anh giúp Long tiểu thư đến lấy dây chuyền đúng không?”



Nhân viên cửa hàng liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Cảnh Hoằng, diện mạo xuất chúng như vậy, quả thực khiến người gặp qua không thể nào quên được ấn tượng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, rồi trong lúc đợi nhân viên cửa hàng đi lấy sợi dây chuyền, ngắm nhìn dây chuyền được trưng bày trong tủ.



“Lục tiên sinh, anh xem xem, có phải sợi này không?”



Một sợi dây chuyền ngọc trai thuỷ tinh được thợ làm tinh xảo rọi vào tầm mắt Lục Cảnh Hoằng, anh cúi đầu qua loa nhìn lướt qua, khi nhân viên cửa hàng muốn đem sợi dây chuyền bỏ vào hộp thì thế nhưng anh lại lên tiếng ngăn cản, đối mặt nhân viên cửa hàng khó hiểu, cầm sợi dây chuyền kia lên.



“Lục tiên sinh, sợi dây chuyền này là kiểu dáng mới nhất của quý này, những viên thuỷ tinh trân châu này được khắc từ Swarovski nguyên chất…”



“Đây là con khỉ sao?”



“Hả?”



Đột nhiên bị cắt ngang nhân viên cửa hàng giật mình sững sờ một chút, mê hoặc nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, liền nhìn thấy phía trên trên sợi dây chuyền, bừng tỉnh hiểu ra giải thích: “Đây là Monchhich a, nếu như đem một con Monchhich tường trưng cho hạnh phúc cùng may mắn tặng cho đối tượng mến mộ trong lòng, liền chúc phúc hai người cả đời hạnh phúc cùng may mắn.”



“Gói lại đi.”



“A?”



Nhân viên cửa hàng bị lối suy nghĩ nhảy vọt của Lục Cảnh Hoằng làm cho sửng sốt một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi môi cánh hoa anh đào của Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy mà khẽ cong lên thành hình bán nguyệt, khiến cho trên khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn nhu duy mỹ.



Chỉ là chớp mắt nhìn lại lần nữa, đâu còn nhìn thấy khoé môi cong cong, chỉ có bờ môi thẳng băng, khi nhân viên cửa hàng vội vàng đi gói lại thì Lục Cảnh Hoằng quay đầu thấy trên vách tường treo một con khỉ Monchhich thì ấn đường nhíu lại, tựa hồ đang suy tư điều gì.