Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 28 : Tôi có chút thích anh

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Ngồi trên băng ghế làm bằng gỗ, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô trên giường, hai người có loại cảm giác mắt to trừng mắt nhỏ, bác Lưu gái thấy không ổn, ngượng ngùng khoác áo khoát bằng vải bông đi ra phòng bên ngoài, đối với Lục Cảnh Hoằng vừa rồi cường thế xông vào chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, phán một câu:



“Người tuổi trẻ bây giờ làm sao lại nôn nóng như vậy!”



Tô Noãn chú ý tới vẻ mặt căng thẳng của Lục Cảnh Hoằng, có chút nhức đầu, cô cảm thấy mình trêu chọc phải Lục Cảnh Hoằng hình như so với Cố Lăng Thành càng hao tổn tâm tư giao tiếp hơn.



Cố Lăng Thành đối với cô mặc dù là giống như một cuộc thi đấu trong trò chơi, nhưng chỉ cần cô dùng hết trí lực, vẫn có thể ngăn chặn một phần, nhưng mà Lục Cảnh Hoằng thì ngược lại, cô đoán không ra đáy mắt sâu thẳm của anh, có lẽ cũng là bởi vì không biết thôi.



“Đây là cái chăn em dùng đêm nay?”



Tô Noãn lấy lại tinh thần nhìn Lục Cảnh Hoằng, tầm mắt anh dừng trên cái chăn đang bao vây lấy thân thể cô, không tự chủ kéo sát chăn lại, nhẹ nhàng gật đầu:



“Có thể nói như vậy…. Anh làm gì a!”



Tô Noãn không dự đoán được người đàn ông tao nhã tự kiềm chế này sẽ đột nhiên đứng dậy hành động, đem cả người cô và chăn từ trên giường cuộn lên, hình như ôm ngang có chút khó khăn, dứt khoát đem cô vác trên vai, giống như con chuột hoa buồn cười, quơ tay múa chân:



“Hơn nữa đêm anh còn muốn làm gì, buông tôi ra, mau buông tôi ra!”



Gió đêm lạnh thổi quét trên làn da, Tô Noãn run rẩy một cái, nhìn thấy những hộ gia đình sống trong những căn nhà gạch ngói xập xệ kia ló đầu ra nhìn, lại không dám lớn tiếng ồn ào, cô phát hiện Lục Cảnh Hoằng lại mang cô về nhà.



Cái ót đập đến ván cửa cũ kỹ se lạnh bởi tiết lạnh mùa xuân, phát ra tiếng vang giòn cô đơn, Tô Noãn còn chưa hiểu rõ tình huống, tầm mắt liền bị một tảng lớn bóng đen bao trùm, ngay sau đó một cỗ sức lực mạnh mẽ đè ép cô nằm trên ván cửa.



Tô Noãn quên cả phản ứng kinh ngạc nhìn, bên trong phòng không có điện, mười mấy năm không có người ở căn nhà sớm đã bị cắt đứt nguồn điện, giấy dầu trên cửa sổ đã sớm bị hỏng, có ánh trăng đổ xuống rọi vào, trống rỗng mờ mịt, giống như một mảng đại dương.



Tô Noãn mới vừa bình ổn sợ hãi của mình, khi Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên xốc lên cái chăn của cô, chui vào, hơn nữa một bàn tay nhẹ nhàng đặt qua ngang eo cô thì không thể nào tiếp tục duy trì bình tĩnh.



“Anh rốt cuộc muốn thế nào, hôm nay tôi mệt chết đi được, chỉ muốn ngủ thôi!”



Cô nghĩ đứng dậy, liền phát hiện bị giam cầm không thể động đậy, mỗi khi cô động đậy một cái, sức lực ngang hông liền tăng thêm một chút, dễ dàng ngăn cản cô làm bừa.



“Nếu buồn ngủ thì nằm ngủ đi.”



“Anh cảm thấy với bộ dạng này tôi có thể ngủ được sao?”



Tô Noãn thản nhiên giễu cợt, mang theo chút tính khí, thân thể cứng ngắc, muốn ngăn cách khoảng cách với Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại cô ý muốn không cho cô làm theo ý, chỉ là thoáng dùng sức, liền đem cô kéo vào trong lòng.



“Đừng cãi nữa, nghỉ ngơi đi.”



Giọng nói nhàn nhạt của Lục Cảnh Hoằng vang trên đỉnh đầu, trước mặt gò má Tô Noãn gần sát cổ của anh, rõ ràng cảm nhận được yết hầu của anh chuyển động, trong nháy mắt đó, da của cô không khỏi nóng lên.



Cánh cửa đổ nát nhẹ lung lay bên dưới ánh trăng, phát ra tiếng vang ken két, Tô Noãn bên dưới ánh mắt vụt sáng, cô nghe thấy tiếng lông mi bên dưới mí mắt va đập, có thể nghe rất rõ ràng.



Tư thế mập mờ kề sát như thế, cùng một người đàn ông không liên quan nằm chung, đối với cô mà nói quả thật nhất định khó khăn, mặc dù bọn họ đã từng ngủ chung giường, nhưng đó là trong tình huống cô ý thức không rõ.



Cô không biết mình ngủ từ khi nào, nhưng cô rất rõ ràng, ngủ một giấc cho tới sáng, Lục Cảnh Hoằng cũng không buông ra giam cầm cô, mà cô thế nhưng ngủ được rất an ổn.



————



Công ty bảo hiểm kéo xe đi thế nhưng lại bỏ lại Lục Cảnh Hoằng, điều này khiến cho Tô Noãn có chút nhức đầu, cô không hiểu vì sao Lục Cảnh Hoằng cố chấp như thế, khăng khăng muốn cùng người như cô nói chuyện tình yêu hoang đường.



Cô cảm thấy với điều kiện của anh, hoàn toàn có thể tìm được một danh môn thiên kim có bối cảnh xuất thân cao quý, vì cái gì nhất định phải là cô, hình như không đạt được mục đích thì không có ý từ bỏ.



Bọn họ đi đến một cái hồ trong suốt ở cửa Thanh Nham, Tô Noãn thỉnh thoảng giơ máy ảnh lên chụp vài tấm hình, ao hồ vào đông cũng không có bao nhiêu cảnh sắc để ngắm, nhưng cô vẫn nhàn nhã bước chân, cho dù vẻ mặt của cô giờ phút này có chút nồng đậm.



Lục Cảnh Hoằng một mực yên lặng đi phía sau cô, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu như không phải trên mặt đất có một cái bóng, cô cơ hồ muốn xem nhẹ sự tồn tại của anh.



Không có gì để nói với nhau, trong không gian tĩnh lặng cùng trầm mặc hồ nước khuấy động âm thanh, lan tràn bên trong trời đất, Tô Noãn đột nhiên dừng bước lại, bỗng dưng xoay người, lẳng lặng nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng cũng im bặt dừng lại.



Nội tâm của cô cuối cùng bắt đầu bộc phát, trước khi bị tâm tình u ám bức điên lên, cô mở miệng trước, trên mặt lộ vẻ cười nhạt, nhìn qua tự nhiên mà yên tĩnh:



“Anh không biết là không nói tiếng nào như vậy rất quái dị sao?”



Lục Cảnh Hoằng không để lại dấu vết nhướng chân mày, nhìn nụ cười yên tĩnh thanh khiết của cô, không tự giác hỏi lại:



“Vậy em muốn nghe chuyện gì?”




Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt trở nên không rõ ý tứ hàm xúc, nhớ tới bộ dạng nghiêm túc tỉ mỉ cẩn thận khi anh nói yêu, Tô Noãn bỗng nhiên cong lên khoé miệng.



Nếu nhất định phải thừa nhận lời nói, bỏ qua tất cả nhân tố sang một bên, cô hẳn là cũng tự nói với chính mình, ít ra cũng có chút thích anh.



Nhưng là sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn thích, con gái có thể tuỳ ý thích một người đàn ông, nhưng không thể tuỳ ý yêu một người đàn ông, thích là cô đã làm ra nhượng bộ lớn nhất rồi.



Giống như Thiếu Thần người như vậy còn không thể đi yêu, cô có tư cách gì nói yêu người đàn ông khác?



Lục Cảnh Hoằng ở một mặt nào đó mà nói, giống như cô vậy, đều khát vọng ấm áp, rồi lại sợ hãi đi ỷ lại, cho nên, có phải vì vậy mà bọn họ mới có thể ở chung hoà thuận?



———–



“Đây cũng là tặng cho tôi sao?”



Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Noãn đứng bên cạnh cây trúc, trong tay của cô đang cầm sợi dây chuyền Mông Kỳ Kỳ, vẻ mặt của cô thực ôn nhu, cô từ từ đi tới bên cạnh băng ghế, lại ngồi xuống.



Anh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia không biết trả lời thế nào, tối thiểu trước mắt chỉ mới, để cho anh nói ra lời ngon tiếng ngọt buồn nôn với một cô gái là một nhiệm vụ gian khổ.



Tô Noãn hình như nhìn thấu vẻ nhếch nhác của anh, hơi cười cười, cứ thế cầm lấy sợi dây chuyền, vòng hai tay qua cổ của mình, ở đằng sau cài lại móc khoá sợi dây chuyền tiếp tục nói:



“Cám ơn dây chuyền của anh, tôi rất thích.”



Nhìn sắc mặt hơi hơi ửng lên của cô xuyên qua ống tay áo, không thể phán đoán là bởi vì ngượng ngùng hay là bởi vì độ ấm của ánh lửa, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy dòng nước lưu chuyển dưới đáy mắt cô, cổ họng nặng nề phát ra một tiếng “Ừ”.



Hai tay của anh cầm cặp gắp than, đầu óc ngây ngẩn giống như là một thanh niên mới lớn, tay anh đột ngột bị nắm lấy, anh nhíu mi tâm nhìn về phía Tô Noãn, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hiện lên một nụ cười:



“Tiên sinh, tôi có thể hôn anh không?”



Lục Cảnh Hoằng cảm giác như bị mê hoặc, chưa có người khác phái nào đưa ra lời yêu cầu như vậy với anh, giống như là hỏi ý, hoặc như là muốn mời, sau đó, bên dưới ánh mắt anh vụt sáng, liền phát hiện mình đã muốn thuận theo nụ cười của cô.



Đôi môi cánh hoa của cô bởi vì vừa ăn quýt nướng nóng hổi mà xinh đẹp kiều diễm, cô nhẹ nhàng tới gần, chạm tay áo của mình lên môi, Lục Cảnh Hoằng kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn lên.



Cô liếm qua môi của anh, răng của anh, cuối cùng cùng với lưỡi của anh quấn quýt ở chung một chỗ, giữa bọn họ hôn môi đã muốn vượt qua giai đoạn trúc trắc, cô hôn rất khá, anh cảm giác như mình trở nên không thể thở nổi.



Tay anh vuốt ve gương mặt cô, vành tai và tóc mai chạm lẫn nhau, anh cũng vì vậy mà toàn thân căng thẳng, anh đang nghi ngờ, có lẽ đây mới chính là tư vị tình yêu chân chính, tuy rằng rất ngắn ngủi, lại đủ để cho con người vạn kiếp bất phục.



Củi trong lò bị thiêu cháy mãnh liệt, không ngừng phát ra âm thanh hưng phấn vang dội, Lục Cảnh Hoằng lại chỉ nghe được âm thanh nở rộ, bùm bùm, giống như trốn chạy từ đáy lòng truyền đến.



Có đôi khi, không thể hiểu được con người, một loại tham niệm là như thế nào phát sinh như thế nào kéo dài và như thế nào biến mất, bởi vì không thể nắm trong tay, cho nên kết cục chỉ có thể là gặp gỡ.



Khi thời điểm bọn họ cùng thở hổn hển, Tô Noãn kết thúc nụ hôn không thể hiểu được này, Lục Cảnh Hoằng có chút khó chịu, cô thu hồi tay của mình, trầm mặc mấy giây, sau đó ngẩng đầu hướng anh mỉm cười:



“Ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi.”



Lục Cảnh Hoằng không nói thêm gì, anh phát giác chính mình vẫn còn bị nụ hôn kích tình ngắn ngủi kia vây lấy, anh dùng cặp gắp than chọc chọc đống lửa, tay anh lại hơi có chút phát run, giống như không chịu nỗi kích tình hấp dẫn.



Trên thực tế, giờ phút này trong đầu anh tràn ngập suy nghĩ chính là làm sao mới có thể tiếp tục hôn cô, anh hình như còn có chút…vẫn chưa thoả mãn, anh biết điều này chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể nói rõ cảm giác của mình.



“Có lẽ anh nói đúng, chúng ta có thể thử yêu đương đi.”



Dù sao cả đời này xác suất cô kết hôn lần nữa chỉ là con số 0, như vậy nếm thử một cuộc tình, có gì là không thể?



Anh sẽ không bỏ ra 50% tinh lực, cô cũng không cần bởi vì không toàn tâm toàn ý mà áy náy, nếu như người đàn ông này nhất định phải nếm trải hương vị yêu đương, cô cũng rất vui trở thành một người mở đường.



Phong hoa năm tháng qua đi, tất cả đều sẽ lắng đọng vì thế sự xoay vần, tất cả phức tạp rườm rà cũng sẽ biến chất làm cho trong suốt, cô và anh cũng sẽ không còn dây dưa không rõ với nhau nữa.



Cô là người cá bị hoàng tử làm cho thương tích đầy mình, không có đem chuỷ thủ đâm vào ngực hoàng tử, để cho máu tươi của anh làm ấm áp hai chân cô, mà cô là thiên sứ dùng tánh mạng đổi lấy đuôi cá của mình, cho cô được hồi sinh.



Cô bơi thẳng về đáy biển, máu ở tay áo một đường uốn lượn hoà tan trong nước biển âm u, giống như chỉ là một hình tượng hão huyền, mà cô lại khắc sâu yêu thương.



Cô đã sớm cảnh báo chính mình, cô sẽ không vì một người đàn ông khác mà chạy lên đất liền.



Nhưng mà, người cá vẫn không dự liệu được, có một ngày, sẽ xuất hiện một hoàng tử như vậy, sẽ vì cô nhảy vào đáy biển, dù cho anh còn chưa học qua bơi lội.