Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 33 : Người đàn ông đáng sợ

Ngày đăng: 16:41 19/04/20


Tô Noãn đứng ở bên lan can, thân thể run rẩy giống như một luồng gió lay động, trong ánh sáng lờ mờ, hai người đàn ông này đồng thời hướng đối phương tung ra quả đấm, một cái kính không gọng rớt xuống bên chân cô.



Trên tròng kính trong suốt, bị dính màu máu đỏ tươi, nước mắt nơi đáy mắt Tô Noãn không ngăn được mà bắt đầu dâng lên, cô lấy tay che miệng, đầu óc của cô một mảnh hỗn độn, kết quả như vậy không phải là cô muốn!



Cho tới bây giờ cũng không phải!



Hai người khí thế hung hăng nắm cổ áo đối phương, hướng trên mặt đối phương liều mạng mà dùng sức đánh tới, đám cỏ cây yên tĩnh lay động trong gió, một cỗ mùi máu tươi tràn ngập lỗ mũi cô, cô nhìn thấy nắm tay mạnh mẽ của Cố Lăng Thành vung về phía Lục Cảnh Hoằng.



“Đủ rồi, không cần đánh tiếp nữa!”



Thanh âm cầu xin của Tô Noãn tiêu tán bên trong gió đêm, Lục Cảnh Hoằng theo tiếng nhìn cô một cái, một chút phân tâm, không chú ý quả đấm của Cố Lăng Thành hăng hái vung tới, mạnh mẽ bị đánh một quyền.



Chỉ cần trong nháy mắt, Tô Noãn liền chạy tới, thân thể bé nhỏ mỏng manh che chắn trước người của Lục Cảnh Hoằng, anh bởi vì không né tránh quả đấm của Cố Lăng Thành, thân hình thon dài lui về phía sau một chút, đụng vào lan can bên cạnh.



Cố Lăng Thành vốn lại giơ lên quả đấm, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Noãn thì liền buông tay xuống, khoé miệng dính máu khẽ động nở nụ cười xuống:



“Thật không nghĩ tới, Lục bộ trưởng lịch sự ưu nhã cũng có thể đánh nhau như vậy a!”



Khoé môi bị đánh rách đỏ ửng, nâng lòng bàn tay lau máu, Lục Cảnh Hoằng ánh mắt lạnh lùng tức giận nheo lại, đưa tay đẩy Tô Noãn trước người, một quyền lại muốn vung ra.



Tô Noãn lảo đảo một cái, nhưng vẫn là vội vàng xông lên trước, trong lúc Lục Cảnh Hoằng cùng Cố Lăng Thành lần nữa muốn lao vào đánh nhau, liều mạng ôm lấy cánh tay của Lục Cảnh Hoằng:



“Đừng đánh nữa, không phải anh nói muốn xem khỉ sao, chúng ta cùng đi xem khỉ đi, không cần đánh nữa.”



Tô Noãn hồi phục mà quay đầu nhìn Cố Lăng Thành:



“Cố Lăng Thành, tôi coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, hiện tại mời anh đi khỏi.”



Cố Lăng Thành nhìn thấy Tô Noãn một bộ dáng trâu già bảo vệ con, trong lòng chợt nhói đau, anh vặn nhướng chân mày, nhàn nhạt cười:



“Thật sự có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh sao? Noãn Noãn, đều là người có tuổi, cũng không thích lừa mình dối người, em hỏi Lục bộ trưởng một chút xem, có nguyện ý hay không xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”



Nụ cười trên mặt Cố Lăng Thành chợt dừng lại, anh nhìn chằm chằm Tô Noãn, Tô Noãn nhìn đến khoé môi bị thương của anh, lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn lại đi nhìn lâu.



“Người phụ nữ này không phải là anh có thể tuỳ tiện đụng vào, nếu như có lần sau, đừng trách tôi không khách khí.”



Tô Noãn nghe được giọng nam lạnh lùng vang lên sau lưng, nhận thấy được chung quanh gió nổi mây vần, Cố Lăng Thành cũng đã tỉnh táo lại, đã khôi phục bộ dạng đàn ông tươi cười rạng rỡ.



Anh lẳng lặng nhìn đôi nam nữ đối diện, lẳng lặng cười:



“Tôi làm sao không thể đụng vào, nói như thế nào chúng tôi cũng từng trải qua một đoạn hồi ức hạnh phúc, tôi là người đàn ông đầu tiên cô ấy yêu, mong là Lục bộ trưởng đừng quên.”



“Yêu một người làm sao có thể tuỳ tiện như vậy liền quên, cho dù oán hận, cũng không che dấu được suy nghĩ nội tâm chân thật nhất.”



Tô Noãn không thể chịu đựng được Cố Lăng Thành luôn tự cho là đúng như vậy, nhìn nụ cười nhạt đã định liệu trước của Cố Lăng Thành, bởi vì phẫn nộ mà nắm chặt cánh tay của Lục Cảnh Hoằng, cô nghe thấy lời nói thản nhiên của Lục Cảnh Hoằng:



“Tôi không có quên các người bất quá cũng chỉ là quan hệ chồng trước vợ trước, tôi luôn cho rằng, cuộc đời cũng giống như một chuyến xe, một đường về phía trước, có chút bỏ lỡ phong cảnh lúc ấy, cũng sẽ không có cơ hội trở lại lúc khởi đầu, huống chi là tình yêu?”



Cố Lăng Thành lạnh lùng cười:



“Lục bộ trưởng là muốn chứng minh cái gì, nói rõ ra là, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy!”



“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nói như vậy, anh đã hiểu chưa.”



“Nếu như thực là của anh, anh cần gì phải gấp gáp dán nhãn lên như vậy, giấu đầu hở đuôi?”



“Các người đủ chưa?”



Tô Noãn không muốn tiếp tục nghe hai người đàn ông coi cô như hàng hoá giằng co với nhau, hai người này, đều là đối tượng hiện tại cô cần phủi sạch quan hệ, bất kỳ một người nào cũng làm cho cô chịu không nổi.



Cô thực sự rất tò mò, cuộc đời của cô tại sao lại nhiều sai lầm như vậy, đảm nhận vai chính cô bé lọ lem trong vở kịch cẩu huyết sao?



Cô buông cánh tay Lục Cảnh Hoằng ra, xoay người muốn đi, cô cảm thấy được bản thân khó bảo toàn, đợi tiếp nữa không chừng đem tính mạng của mình giao phó ở nơi đây, càng không có nhiều tinh lực để tiếp tục đi tìm hiểu lượng hormone bài tiết dư thừa của hai người đàn ông này!



Chỉ là, vừa đi được hai bước, cổ tay liền bị một lực đạo mạnh mẽ giữ chặt, sau đó, từ bên người xẹt qua một thân ảnh cao to dắt lấy cô đi về phía trước.



Tô Noãn tất nhiên là đoán được ai kéo cô đi, tay cô bị nắm chặt làm đau, chỉ là, Lục Cảnh Hoằng đi rất gấp mà lạnh lùng, bọn họ đi trên sạn đạo quanh co, cho đến khi bọn họ đi vào nơi cử hành nghi thức cắt băng khánh thành năm quận Hoa Đô.



Đó là một tòa nhà duy nhất trên mặt đất ẩm ướt, giờ phút này tụ tập không ít nhân vật vốn nổi tiếng, Lục Cảnh Hoằng khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm bị thương, không hề cố kỵ lôi kéo cô, xuyên qua hội trường, xuyên qua những ánh mắt kinh ngạc cùng ngạc nhiên kia.



Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn không chút nào lo ngại người khác, nhưng Tô Noãn cũng không phải vậy, cô nghe thấy âm thanh hết đợt này đến đợt khác ồ lên, cô ở những cái kinh ngạc chỉ trỏ kia, cúi đầu cố gắng che dấu diện mạo của mình.



Cô phát hiện đèn flash loé lên, tanh tách tựa như ngàn ngôi sao sáng chói trong dãy ngân hà, có phóng viên không sợ chết đột nhiên chạy tới, đưa microphone lên:



“Xin hỏi vị tiểu thư mày tên gọi là gì?”



“Đó không phải là con út Lục gia sao, mặt mày sao thành như vậy, đánh nhau với người ta sao?”



“Cho hỏi quan hệ của các người như thế nào?”



Lục Cảnh Hoằng tầm mắt ở trong hội trường do dự, anh vẫn không buông Tô Noãn ra, nghe được phóng viên tha thiết hỏi, có chút không kiên nhẫn, một cái liếc ngang quét tới, quanh thân phút chốc tràn ngập lên hàn khí:




Cô tiến lên phía trước, tựa hồ quên mất đây là đang trên đường cao tốc, mang ý cười trên mặt, trước mắt cô lại hiện ra bụi lau sậy rậm rạp ở cửa Thanh Nham.



Cô nghĩ cô trước khi mất sẽ trở về nơi đó, cô không mong kiếp sau đầu thai thành đứa bé, chỉ mong có thể hoá thành tro tàn, chôn dưới lòng đất, giống như đám cỏ lau kia.



Cô đã đi được một đoạn rất xa, cơ hồ giống như là muốn chạy trốn, bóng lưng mảnh mai, ánh mắt yên tĩnh cơ hồ muốn đả thương người.



“Tôi cho phép em xuống xe sao?”



Anh đúng là vẫn còn đuổi theo, anh một phát bắt được cô, bả vai phong phanh của cô ở bên dưới lòng bàn tay anh, an tĩnh làm cho lòng của anh hơi run rẩy, anh bắt đầu vì tim mình đập nhanh mà tức giận.



“Chẳng lẽ em không biết trên đường cao tốc không cho phép đi bộ sao?”



Anh lành lạnh hướng cô quát, khó nén tức giận, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn anh, cô nhìn qua phá lệ sự yên lặng, ánh mắt thanh tĩnh, nhưng là đôi tay cũng đang nhẹ nhàng co rúm lại.



Anh trông thấy cô cố gắng muốn che dấu hai tay, tim nặng nề đau, đau đến anh nghĩ cứ như vậy mà mất đi nhịp tim đập của mình.



“Tôi nghĩ là anh hy vọng tôi xuống xe, tình huống như vậy, anh sẽ rất xấu hổ.”



“Em nghĩ? Em cái người phụ nữ tự cho là đúng này.”



Anh đóng băng nhìn đôi mắt trầm mặc kia của cô, bên trong nó là ướt át cùng dao động rất nhỏ mà sáng ngời, anh biết, nếu như đêm nay anh không bắt được cô, anh sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ.



Bỏ lỡ như vậy, sẽ làm cho tim anh hung hăng phát đau, sau đó, anh sẽ cảm thấy không cách nào tiếp tục chuyên tâm vào chuyện khác, cứ thế mà sống trong thống khổ vô vọng mờ ảo.



“Những gì muốn nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như Lục tiên sinh còn có cái gì vẫn không rõ, tôi không ngại giải thích lần nữa, nếu như trước đây tôi có nói gì làm anh khốn nhiễu, vậy tôi nhận lỗi với anh.”



Cô khẽ ngước nhìn anh, âm thanh rất dịu dàng, cũng rất nhún nhường, rõ ràng, muốn cùng anh vạch rõ quan hệ.



Lực đạo đặt trên vai cô tăng thêm, Lục Cảnh Hoằng nhìn đôi môi đỏ mọng khép mở của cô, anh nhanh chóng hôn lên:



“Câm miệng, cô gái này.”



Anh không thể tha thứ cô nói ra lời nói làm anh tức giận, anh có đồng ý cho cô kết thúc màn yêu đương này sao, anh có nói muốn cùng cô làm người xa lạ sao?



Cô không lên tiếng nữa, không muốn làm cho anh càng thêm tức giận, Lục Cảnh Hoằng hôn rất nghiêm túc, so với trong phòng vệ sinh còn chuyên tâm hơn, bởi vì anh rất nghiêm túc muốn người phụ nữ trước mặt này không được nói thêm gì nữa.



Anh chưa bao giờ biết, trên thế giới này, còn có một phương pháp khiến phụ nữ câm miệng tốt như vậy.



Trên đường lớn thỉnh thoảng mới có một chiếc xe hơi chạy qua, hai người đứng ở ven đường, Lục Cảnh Hoằng không muốn buông cô ra, anh tham luyến môi cô, giống như là một loại thuốc phiện làm cho con người ta độc nghiện.



“Trước khi tôi còn chưa nói dừng lại, em không có tư cách nói kết thúc.”



Tô Noãn mặc kệ anh hôn cô, không có đẩy ra, khi nụ hôn kết thúc trong nháy mắt, cô ngẩng đầu lên, khoé mắt loé ra gợn sóng trong suốt, tuyệt vọng bi thương nở nụ cười:



“Tôi bỗng nhiên cũng rất muốn hôn anh.”



Trên thế giới lại có mấy người đàn ông, có thể cự tuyệt một đôi môi xinh đẹp ánh mắt trong suốt như vậy?



Cô kiễng đầu ngón chân, kéo lấy vạt áo trước của anh, Lục Cảnh Hoằng ngưng mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy tươi cười chân thành tha thiết của cô, theo bản năng nghiêng người xuống, khi trên môi truyền đến mềm mại quen thuộc, anh nhắm nghiền hai mắt.



Có thể hay không tạm thời không nên đi so đo nhiều như vậy, dừng lại suy nghĩ, quá khứ cùng tương lai.



Hiện tại, chỉ muốn ôm, hiện tại, chỉ muốn hôn, cho dù có người nhìn.



Cách đó không xa truyền đến tiếng thắng xe bén nhọn, Tô Noãn buông Lục Cảnh Hoằng ra, theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc xe Volvo S80L màu xám bạc cùng một chiếc xe tải khác va mạnh vào nhau.



Xe hơi đụng một cái vội quay ngược trở lại, lốp xe ma sát mặt đất, hoa lửa bắn ra bốn phía, xuyên thấu ánh trăng mờ mịt ban đêm, cuối cùng là va chạm kịch liệt lên rào chắn bảo hiểm.



Xe vận tải cũng nhất thời lộn xộn, quẹo vòng vòng ở khúc cua chật hẹp trên con đường lớn, ở một chỗ rẽ, đầu xe nặng nề thuận thế đụng vào đuôi xe hơi, động cơ phát ra tiếng rít gào nổ vang, giống như âm u hung hăng càn quấy.



Lục Cảnh Hoằng bảo vệ định đem Tô Noãn bên cạnh, che chở cô vào trong ngực, ngưng mắt nhìn sang, xe vận tải cùng xe hơi đụng vào nhau lắc lư rời ra, xe vận tải va vào sườn núi, mà xe hơi trực tiếp vọt tới vách đá rào chắn bảo hộ.



Bánh xe ma sát qua hàng rào, có lẽ bởi vì tài xế thắng xe kịp thời, nên xe không lao qua hàng rào, mà là lật một cái, mui xe đập mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề.



Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn làm đẹp bóng đêm tĩnh mịch, Lục Cảnh Hoằng đối với tình huống xảy ra đột ngột bình tĩnh nhanh chóng xử lý – báo cảnh sát, khi Tô Noãn lo lắng muốn đến gần thì Lục Cảnh Hoằng một phen kéo lấy cổ tay cô:



“Đừng qua đó!”



Dù là ai cũng không cách nào biết liệu chiếc xe kia có nổ tung hay không, khói mù màu trắng róc rách từ trong chiếc xe lật bay ra, đèn xe phảng phất chớp tắt, Tô Noãn nhìn thấy một người từ trong ghế lái khó khăn bò ra, cô nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của phụ nữ:



“Lăng Thành, cứu em…”



Tô Noãn sửng sốt, cô cho là mình nghe lầm, quay lại nhìn người đàn ông còn bị kẹt ở cửa kính xe nửa bước chưa ra được, cô nhìn không rõ mặt của anh, nhưng nhớ rõ thân hình anh, nhiều năm ở chung như vậy, sao lại tuỳ tiện có thể quên?



Cô nhìn thấy màu tuyết đỏ tươi lập tức từ trên cửa sổ ghế lái phụ tràn ra, giống như một đoá hoa mới nở, lan khắp mặt đất, khắp nơi diêm dúa lẳng lơ.



Màu đỏ máu ở trong đêm đông giống như linh xà tiếp tục lan tràn, trên cửa kính xe âm u yên tĩnh lộ ra da thịt trắng nõn, uốn lượn, thậm chí có thể nhìn thấy máu phát tán ra khí nóng màu trắng, nháy mắt tan biến.



Sau đó, Tô Noãn chạy đến ghế lái phụ khó khăn mở ra một lối nhỏ, nương theo tiếng khóc nỉ non sợ hãi của đứa bé, một tiếng một tiếng nhiễu loạn tinh thần người ta.