Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 37 : Mẹ con
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Tô Noãn đứng ở trước gương, cầm trong tay một thỏi son nước, cô nhìn chằm chằm dung nhan được trang điểm nhạt của mình trong gương, dưới đáy lòng không khỏi âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen: thật sự là thực sắc tính dã*!
*Đồ mê trai.
Nhìn mình trong gương bất đắc dĩ thở dài, Tô Noãn nhẹ nhàng cười cười, đi ra khỏi nhà tắm trở lại phòng mình, lần nữa lúc đi ra, đã mặc vào chiếc váy màu trắng.
Khi Lục Cảnh Hoằng lần nữa ở dưới lầu nhà cô nói muốn cùng cô đi xem khỉ thì cô không cách nào nói cự tuyệt được nữa, chỉ là đứng trầm mặc, cũng có nghĩa là ngầm đồng ý.
Rõ ràng cảnh cáo mình phải giữ một khoảng cách với Lục Cảnh Hoằng, không để cho tình thế trở nên càng không thể vãn hồi, chỉ là, áp dụng vào thực tế, cô vẫn là không cách nào khống chế lòng mình.
Biết rõ là một sai lầm, nhưng không cách nào quyết đoán đi ngăn chặn nó nảy sinh, rốt cuộc là cô cho anh cơ hội, hay là, cô cho chính mình một cơ hội hoang đường như vậy?
Tô Noãn ra khỏi nhà, liền có một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, cô run run, phủ thêm áo khoát ngoài, tóc mái của cô đã muốn dài qua khỏi mắt, lại chưa kịp đi cắt.
Cô đã đi tìm thuê phòng mới, giấy tờ chuyển nhượng bất động sản tối hôm qua cô đã gửi lại cho Cố Lăng Thành, cô không cần anh cứu tế, cũng không muốn cùng anh dẫu kìa ngó ý còn vương tơ lòng, dính dáng không rõ.
Tô Noãn đi xuống lầu, đứng đợi ở ven đường, Lục Cảnh Hoằng có nói, lúc 8 giờ cô chờ anh bên dưới lầu, cô trước khi ra cửa có nhìn qua đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa mới tới 8 giờ.
Một chiếc xe Hồn Kỳ màu đen bóng loáng đỗ lại bên cạnh cô, Tô Noãn nhịp tim hơi chậm lại, cô từng gặp qua chiếc xe này một lần, ở giao lộ phía trước.
Khi đó, cô cầm điểm tâm sáng mới vừa mua, bị Niếp Hiểu Dĩnh ưu nhã cao quý lời nói lạnh lùng răn dạy và quở trách cô không nên có tư tưởng không an phận.
Giờ phút này, chiếc xe này lại xuất hiện trước mặt cô, lại có ý đồ gì, chả lẽ lại lần nữa muốn cảnh cáo cô cái gì sao?
Tô Noãn thản nhiên quay mặt đi nơi khác, không nhìn tới tài xế xe mở cửa ra, xoay người hướng bên cạnh đi, giả vờ như không nhìn thấy chiếc xe Hồng Kỳ phía sau lưng này chứng tỏ địa vị bất phàm của chủ nhân.
Chỉ là, cô mới vừa đi được vài bước, liền bị hai người đàn ông thân thể khôi ngô chặn lại đường đi, muốn xoay người tránh ra, lại phát hiện đường lui cũng bị chặn:
“Tô tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Hình như người có quyền thế, đều thích áp bức người ta điền vào tấm chi phiếu, như vậy, là có thể thưởng thức bộ mặt tham lam của những người nghèo khổ rồi?
“Nếu như là vì chuyện này, về sau Cù phu nhân không cần tới tìm tôi nữa, cho dù điều kiện có đãi ngộ như thế nào, tôi cũng sẽ không đi hiến tuỷ của mình cho một người không quen biết.”
“Cho dù con bé là em gái của cô, cô cũng không đồng ý sao?”
Tô Noãn bước chân chậm lại, bởi vì vô cùng khiếp sợ mà không nhấc chân lên nổi, tay cô hung hăng nắm chặt, không thể tin được chính mình nghe thấy, ở một khắc này, đầu óc của cô đã tràn ngập mê man thê lương.
Đã biết cô là con gái của bà rồi sao?
Nhưng mà, mặc dù là đã biết, mẹ của cô cần vẫn là tuỷ của cô, dùng thân thể của đứa bé bị bà vứt bỏ này đi cứu lấy đứa bé bà yêu thương cả đời!
“Tôi biết rồi, cám ơn bà nói cho tôi biết, thì ra trên thế giới này tôi còn có người thân.”
Tô Noãn nhìn ánh mắt phức tạp của Niếp Hiểu Dĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng cười cười, ngũ quan trắng trong thuần khiết không nhìn ra được bất kỳ gợn sóng dao động nào, giống như điều cô nghe được chỉ là lời nói thăm hỏi bình thường nhất.
“Mặc dù tin này đối với tôi mà nói chưa hẳn là chuyện tốt gì, hôm nay bà gọi tôi tới đây nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi đây, hẹn gặp lại.”
Biết được mẹ ruột chẳng qua cũng chỉ như vậy, không làm người cảm động lệ nóng doanh tròng, chỉ có nghiêm mặt hờ hững trầm mặc.
“Tôi hôm nay không phải tới thương lượng với cô, chỉ là tới thông báo cho cô biết, cho dù cô có đồng ý hay không, kết quả đều không thể nghi ngờ.”
Niếp Hiểu Dĩnh thanh âm lãnh đạm nắm chắc mười phần, không để cho người ta phản kháng, Tô Noãn nhìn thấy bà ưu nhã giơ tay lên, lau một giọt lệ nói, xinh đẹp khác thường, cũng lạnh lùng khác thường.
Mẹ con bốn mắt nhìn nhau, cũng tràn ngập xa lạ oán hận lẫn nhau, Tô Noãn giễu cợt cười lạnh một tiếng:
“Vì sao tôi phải vì một người không có chút quan hệ nào mà đi rút sạch máu mình, em gái thì thế nào? Những năm trước đây không có, về sau tôi tuyệt đối cũng sẽ không có mẹ, lại càng không có em gái!”