Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao

Chương 4 : “Chết vì tình” và “Mưu sát”

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Tim rất tốt, cũng không còn xuất hiện dấu hiệu kỳ lạ, nhưng mà phải nhớ mỗi tháng tới bệnh viện một lần, để làm kiểm tra cố định.”



Ngồi ở trong phòng tràn đầy mùi thuốc khử trùng, hai năm nay Tô Noãn nghe bác sĩ khám bệnh, lời nói cũng không chút thay đổi, phối hợp gật đầu, cầm tâm điện đồ mỉm cười nhìn sang bác sĩ.



“Tôi biết rồi, bác sĩ Lý.”



Lý Nham Dung quay đầu, đối diện nụ cười đạm mạc ấm áp của Tô Noãn thì trái tim như dừng lại, ánh mắt âm trầm cũng theo đó mà ôn hòa mấy phần, ngồi trở lại trên ghế, bắt đầu gõ lên bàn phím, tên thuốc liên tục xuất hiện trên màn hình máy vi tính.



“Thật ra thì, cô có thể giống như Thiếu Thần, gọi tôi là học trưởng, dù sao…”



Ánh mắt Lý Nham Dung dán vào màn hình máy tính, tùy ý mở miệng, lời nói đến một nữa, mới phát giác mình nói sai, miễn cưỡng ngưng lại, có chút lo lắng nhìn về phía Tô Noãn, vẫn như cũ đập vào mắt là nụ cười bình tĩnh.



Hai năm sau, lần nữa nhắc tới Thiếu Thần, cô đã không lệ rơi đầy mặt, chỉ là an tĩnh mỉm cười, giống như tất cả bất hạnh đều chưa từng xảy ra trên người cô.



Cũng không bao lâu, cửa phòng làm việc của bác sĩ khoa tim mạch bị gõ, Tô Noãn thu lại nụ cười nhạt, quay đầu lại thì thấy một y tá xách một cái bao thuốc đi vào.



“Bác sĩ Lý, đây là thuốc anh cần.”



Lý Nham Dung nhận lấy bao thuốc, nói tiếng cám ơn với y tá, liền bắt đầu kiểm tra bao thuốc men, xác định không có lầm lẫn, mới yên tâm đưa cho Tô Noãn:



“Cách thức uống thuốc, là xế chiều uống một lần, nếu cô vẫn không hiểu, thì cứ gọi điện cho tôi.”



Mặc dù anh biết, câu dặn dò cuối cùng cũng xem như là vô ích, nhưng anh vẫn nói rồi, nếu không phải mỗi tháng anh đốc thúc cô mau tới bệnh viện kiểm tra, đoán không chừng trong hai năm qua anh đều không thấy được cô mấy lần.



“Cám ơn bác sĩ, tôi đi đây.”



Tô Noãn cười đến có chút không để ý, cho dù tròng mắt xinh đẹp kia nhìn anh, Lý Nham Dung vẫn không cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì của cô, xa cách mà ngơ ngẩn, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu cô đang suy nghĩ cái gì.



Khi bóng dáng mỏng manh của Tô Noãn biến mất ở cửa, y tá một bên mới thử mở miệng dò xét:



“Bác sĩ Lý, tiền thuốc này…”



“Ghi tên của tôi, cuối tháng tôi sẽ thanh toán.”



Lý Nham Dung cúi đầu bắt đầu công việc, đối với hành động khám bệnh không trả tiền của Tô Noãn không thèm để ý, làm cho vị y tá đứng một bên ngượng ngùng gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, lui ra khỏi phòng bệnh.



Tô Noãn đi tới trạm xe buýt cách bệnh viện không xa, bên lề đường, một chiếc Cadillac màu đen vững vàng dừng bên cạnh cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhàn.



Tô Noãn dừng bước chân, nhìn trong xe thấy Doãn Thụy Hàm, chẳng qua là thoáng giật mình, trong đại não hiện lên một câu:



30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.



Bên trong nhà hàng Italy, đèn thủy tinh hoa lệ tỏa vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ tao nhã mà yên tĩnh, một khúc dân ca “Santa Lucia” của Ý dịu dàng thanh nhã vang khắp phòng ăn, làm cho khách dùng cơm cảm thấy tâm hồn buông lỏng cùng thư thái.



Doãn Thụy Hàn mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu tím nhạt cùng một đôi giày cao đến gối, bên ngoài khoát một chiếc áo da màu đen, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp đậm chất Đông Phương cổ điển của cô, làm cho cô càng nhìn càng thêm phần cao quý.



Giờ phút này, cô giống như một đóa hoa bách hợp nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế salon, hai chân khép lại, khẽ nghiêng, khi giơ tay nhấc chân, thể hiện rõ phong cách mỹ nữ thuộc giới xã hội thượng lưu.



“Không ngờ, chúng ta sẽ còn gặp lại, Tô tiểu thư.”



Tô Noãn ngước mắt nhìn Doãn Thụy Hàm bằng con ngươi dịu dàng như nước, ở nơi nào đó, rõ ràng nhìn thấy chính bộ dáng của mình, trang điểm đậm, áo sơ mi và quần jean giá rẻ, cô ăn mặc như vậy, ngồi ở nhà hàng hạng sang này, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch.



Hoa cẩm chướng trên bàn ăn nở rộ tới diễm lệ, nhàn nhạt xông thẳng vào khứu giác cô, làm cho cô có loại cảm giác khó chịu muốn ngất xỉu.



Cũng tại nhà hàng này, cũng tại vị trí này, cô ngồi bên cạnh, Doãn Thụy Hàm ngồi ở đầu bàn bên kia, bên tai các cô như cũ vẫn là giai điệu “Santa Lucia” vui vẻ, trong hai năm nay, không có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là, thân phận của các cô.



Hai năm trước, khi cô còn là thiên kim bí thư thành ủy, cô an vị ở vị trí là vợ Cố Lăng Thành, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ mang thai đứa con của chồng cô.



Khi đó, trên bàn ăn trưng bày không phải là hoa cẩm chướng, mà là một cái hộp, bên trong là một trăm ngàn.



“Tôi không cần đứa bé này, cô tốt nhất đi phá đi, cho dù cô không muốn, tôi cũng có biện pháp làm cho cô mất đi đứa bé này.”



“Chẳng lẽ vì Tô tiểu thư có lòng riêng, mà khiến Lăng Thành cả đời không có con sao?”



Khi đó, người phụ nữ nhu nhược này, lệ rơi đầy mặt mà nhìn cô, đáy mắt rõ ràng là tuyệt vọng, nhưng, cô không mềm lòng, cô chỉ biết tức giận vì bị phản bội.



“Ban đầu Cố Lăng Thành nói nguyện ý chăm sóc tôi một đời một kiếp, cũng không nói kiểu tình yêu Plato có gì là không tốt, cho tới sáng hôm nay, anh ấy còn nói yêu tôi, Doãn tiểu thư, cô thật cho là Cố Lăng Thành nguyện ý vì cô ly hôn với tôi sao?”



“Cho dù tôi không sinh con, tôi cũng sẽ không thay người khác nuôi con!”



Cô không để ý tới người phụ nữ đau khổ quỳ gối cạnh chân cô cầu xin, cầm túi lên, đứng dậy rời đi, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, không muốn ở nơi đây lộ ra vẻ yếu ớt của cô trước mặt người phụ nữ phá hư hôn nhân của cô.



Cô bị bệnh tim, nhất định không thể thứ khác hơn cả nụ hôn, cho dù là răng môi triền miên hôn sâu, cũng có thể làm cho bệnh cô tái phát.



Vì bảo vệ cô, cho nên đi tìm nữ nhân khác phóng túng, thậm chí không ngần ngại gieo mầm móng, cuối cùng, để cho cô phải nuôi con của anh và người phụ nữ khác hay sao?



Lấy danh nghĩa tình yêu, thực sự bị tổn thương, đây là chỗ cao minh của Cố Lăng Thành, vẫn là do cô ngu xuẩn, nói rõ được sao?



Ngày này giờ này, Doãn Thụy Hàm đã là thiên kim tập đoàn Doãn thị, mà cô, cái gì cũng không còn, lần nữa ngồi cùng một vị trí, ý muốn như thế nào, Tô Noãn cười lạnh đem tầm mắt dời về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.


Tô Noãn thức thời ngậm miệng lại, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mà trong nội tâm lại đối với cái vị Quan Ngoại Giao không quen biết kia tiến hành một phen khi dễ, phát giác Lâm Gia Gia như TIểu Bạch Thỏ ánh mắt vô tội ai oán thì Tô Noãn vội mỉm cười giải thích:



“Gia Gia, mình đây không phải khen anh ta ư, mặc quần tam giác bên ngoài trông như siêu nhân a, siêu nhân thật lợi hại, không phải cậu không biết chứ?”



Lâm Gia Gia nghi ngờ đánh giá nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Tô Noãn, bĩu môi, đem bát đũa nhét trả lại cho Tô Noãn, nói lảm nhảm một mình:



“Đừng tưởng là mình không biết, cậu gạt mình!”



Tô Noãn cúi đầu nhai cơm, khóe miệng là nụ cười vui vẻ, cô cho rằng Lâm Gia Gia đã mềm lòng, mới có thể như vậy cùng cô nói đùa hay sao?



—————



Cửa phòng bệnh của bệnh viện VIP lặng lẽ mở ra, Kiều thả nhẹ bước, chậm rãi đi vào, cầm trong tay một sấp tài liệu, bên trong là tin tức mà sáng sớm hôm nay anh vừa thu thập được, về cô gái có tên gọi là Tô Noãn.



Bên trong gian phòng ấm áp nhá nhem, bóng đêm lượn lờ bao vây, phía trước cửa sổ, một đạo bóng dáng cao lớn an tĩnh đứng thẳng, ngắm nhìn sắc trời mờ tối bên ngoài, nghe thấy giọng nói của Kiều mới xoay người lại, trong tay của anh, cũng cầm một phần tài liệu.



“Phó bộ, đây là tư liệu Lý Tư Đặc đưa đến, xin ngài xem qua”.



Kiều theo tập văn kiện lấy tài liệu ra, cung kính đưa cho Lục Cảnh Hoằng, thuận tiện nhận lấy tài liệu trong tay Lục Cảnh Hoằng, chờ đợi chỉ thị của Lục Cảnh Hoằng.



Lục Cảnh Hoằng dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn văn kiện, khớp xương hai ngón tay xinh xắn kẹp lấy tập tài liệu, đem nó hướng trên khay trà vừa để xuống, không lập tức mở ra xem liền, mà xoay người trở về hướng cửa sổ.



Kiều nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lại nhìn một chút tài liệu trên khay trà còn nguyên, do dự liên tục, vẫn là mở miệng nói:



“Phó bộ, Tô tiểu thư hai năm qua quả thật rất vất tả, cùng người khác thuê nhà ở chung, ở tại khu nội thành cũ của vùng ngoại ô, việc bị thương lần trước khi vào trại tạm giam làm cho cô ấy bị cửa hàng sa thải rồi”.



Lục Cảnh Hoằng chỉ nhàn nhạt nhìn Kiều, ánh mắt ý vị không rõ như vậy khiến Kiều thân thể không khỏi cứng ngắc, nhưng không giải thích gì nhiều, bởi vì anh biết cấp trên không thích viện cớ.



“Kiều, cậu là đồng tình với cô ấy?”



Kiều nhất thời cứng họng, cuối cùng bày ra điệu bộ thừa nhận, biết sai cúi đầu, anh biết, anh vượt quá giới hạn.



“Năm giờ, cậu có thể tan việc.”



“Anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi xin phép.”



Trước khi Kiều rời đi, vẫn đưa ánh mắt quan tâm nhìn bóng dáng đứng yên thẳng tắp thả lỏng của Lục Cảnh Hoằng, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng:



“Phó bộ, cổ anh…có cần gọi bác sĩ tới xem cái cổ của anh thế nào không?”



Lục Cảnh Hoằng lặng lẽ quay người lại, trên gò má trắng nõn gầy gò, còn lưu lại năm dấu tay nhàn nhạt, ở dưới ánh đèn, hết sức rõ ràng, phải cẩn thận nhìn, mới phát hiện được, anh cứng ngắc quay đầu.



Đây là kết quả Lục Cảnh Hoằng rơi vào trong biển, uống một bụng nước biển, và bị trật cổ luôn.



Nghe thấy Kiều hỏi thăm, chân mày Lục Cảnh Hoằng nhíu lại, lạnh lùng nói:



“Kiều, cậu tiếp tục làm thêm giờ, tôi cũng sẽ không trả tiền làm thêm cho cậu.”



Lục Cảnh Hoằng luôn dùng thanh âm ưu nhã nhất, trực tiếp nói ra ý tứ, Kiều ngượng ngập gật đầu, liền không nói thêm lời nào nữa, khẽ đóng cửa, ra khỏi phòng bệnh.



————————-



Ngày hôm sau, Tô Noãn liền thu xếp ra viện, đi đóng tiền thuốc thì được cho biết là đã đóng xong hết, Lâm Gia Gia giật mình nháy mắt mấy cái, Tô Noãn chỉ nhàn nhạt mỉm cười, xoay người trở lại phòng bệnh.



Lâm Gia Gia nhìn dáng vẻ bình đạm của Tô Noãn, cũng không có hỏi nhiều, Tô Noãn sắp xếp lại hành lý cũng không nhiều, chỉ có bộ quần áo cô mặc khi rơi vào trong biển, còn có bó hoa hồng xinh đẹp nở rộ trên tủ đầu giường.



Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Tô Noãn đứng thẳng lên, tay đút vào trong túi quần, quay đầu lại, thì thấy Lâm Gia Gia đã chạy đi mở cửa.



Một làn gió lạnh theo cửa phòng mở ra, thổi vào căn phòng ấm áp, xuất hiện ở cửa là hai người đàn ông, thân thể mượt mà của Lâm Gia Gia ngăn trước mặt bọn họ, đối lập với thân hình thon dài cao ngất của bọn họ, có vẻ có chút khôi hài.



Tầm mắt Tô Noãn quay lại, thì lại va chạm với một người đàn ông trong đó, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là anh ta hại cô rớt xuống biển, người đàn ông có thù tất báo!



Hình như người đàn ông này, lúc nào cũng là âu phục giày da, tựa như giờ phút này, anh ta đeo mắt kính, áo mũ chỉnh tề bộ dáng khiến Tô Noãn lập tức nghĩ đến một thành ngữ Tư văn bại loại *, hay nên nói là mặt người dạ thú.



*Hình dung người bộ dạng văn chất nho nhã nhưng làm việc âm hiểm, thương thiên hại lý hoặc là người có phẩm chất bại hoại.



Anh ta hẳn là người quyết định, ít nhất trước mặt người đàn ông phía sau anh ta, cô có thể cảm nhận được, khi anh ta hơi nhíu mày thì người đàn ông phía sau anh ta khẩn trương.



Người đàn ông này, cho dù thanh tịnh cao quý, thế nhưng một thân khí thế khí phách mạnh mẽ tuyệt đối không thua bởi bất kỳ một người thành công nào khác, vẻ lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy kính nể, dĩ nhiên, trừ Tô Noãn cô.



Tô Noãn liếc nhìn Lâm Gia Gia bị thân hình cao lớn của hai người ngăn ở cửa, tùy ý cong môi cười một tiếng, liền không chú ý tới nữa, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp lại đồ đạc của mình.



Bầu không khí vốn im lặng quỷ dị bị Lâm Gia Gia, bất chợt chìa ngón tay mũm mĩm ra, chỉ vào người đàn ông xinh đẹp giống như ánh trăng như làn gió mát ngoài cửa, gương mặt vui mừng hét chói tai:



“A! Tôi biết anh… anh chính là Tiểu Noãn nói gì kia, đúng, Quan Ngoại Giao mặc quần lót bên ngoài!”



Tô Noãn: …..



Lục Cảnh Hoằng: …..