Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 62 : Tôi sẽ không đẩy anh ấy ra
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Tay của anh đặt trên mu bàn tay cô, che lại cái mũi của cô, không cho cô lại lấy khăn ra, Tô Noãn muốn đẩy anh ra, một bàn tay to lớn lại bao trùm tay cô, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô:
“Chảy máu mũi không thể lộn xộn, không biết sao hả?”
Ngữ khí vân đạm phong khinh, Tô Noãn bị anh bao trùm cánh tay không ngừng kháng cự, cô vung tay, giống như là muốn vung rơi một con sâu trước mắt.
“Không động đậy chẳng lẽ sẽ không chảy máu sao?”
Tô Noãn tinh thần run sợ suy nghĩ, ngữ khí cũng không thân thiện, Cố Lăng Thành nhìn cô, thản nhiên cười rộ lên, anh vẫn rất thích bộ dạng xù lông của cô, chỉ có lúc này, Tô Noãn quật cường mới có thể nhảy ra chống đối với anh.
“Đã xuất bản tập sách ảnh rồi, vậy sau này định làm gì nữa?”
Cố Lăng Thành giọng điệu nhàn rỗi hài lòng, một đôi mắt sâu thẳm sau tròng kính dừng ở trên khuôn mặt hơi có vẻ không có chút màu sắc của cô, không lộ ra dấu vết giơ ngón tay cái ra lau đi vết máu bên khoé miệng cô, khoé miệng thuỷ chung mang theo ung dung cười nhạt.
Tô Noãn giống như không nghe thấy lời anh, chỉ là ngẩng cao đầu, ánh mắt sâu xa nhìn bầu trời, cho đến khi cảm giác được máu đã ngừng chảy, cô mới cúi đầu, tránh Cố Lăng Thành đụng vào, lau sạch sẽ máu giữa miệng và mũi.
“Chiếc khăn bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”
Cố Lăng Thành nhìn bộ dáng xa cách của Tô Noãn, rối rắm rũ mi xuống, khoé miệng chứa đựng nụ cười:
“Cứ như vậy vội vã phủi sạch quan hệ với anh?”
Tô Noãn không trả lời câu hỏi, cô phát hiện mình không có mang ví, cô nói muốn bồi thường cho Cố Lăng Thành, nhưng lại không có lấy một xu, tình huống hài hước như vậy làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu.
“Cho tôi biết tài khoản của anh, tôi trở về gửi tiền cho anh.”
Tô Noãn lãnh đạm chờ đợi, vẻ mặt cô đơn bình tĩnh, Cố Lăng Thành cũng lẳng lặng nhìn cô, không có bất kỳ động tác nào đáp lại, cô ngưng mi, nhìn về phía anh:
“Nếu đã vậy, vậy cũng không cần bồi thường.”
Cô nói xong liền xoay người muốn đi, Cố Lăng Thành lại đột nhiên bùng phát, liền đưa tay nhẹ nhàng nắm tay cô, trước khi cô kịp phản ứng giãy giụa, anh không để lại dấu vết buông ra.
“Mấy ngày nay chạy đi đâu, gọi điện thoại cho em sao em không nghe?”
“Có nghe hay không là chuyện của tôi, anh không có tư cách xen vào.”
Tô Noãn cánh tay được tự do, cô không khách khí phản bác Cố Lăng Thành một câu, thế nhưng anh lại giống như người không có việc gì, vẫn cứ cười dài cưng chiều, nhìn cô không dời mắt:
“Vốn muốn nói cho em nghe một tin tốt, hai ngày trước, chính phủ ra công văn tuyên bố quyết định hợp tác với Mị Ảnh chụp ảnh tuyên truyền cho thành phố năm 2012, đang còn trong giai đoạn chiêu mộ nhiếp ảnh gia.”
Tô Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, Cố Lăng Thành ôn hoà cười cười, độ cong nơi khoé môi anh làm cô chợt nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng cũng nhìn cô cười như vậy, tràn dầy tình cảm dịu dàng.
Ngón tay của cô ở trong không khí co rút hơn nữa nắm chặt lại, cô nghe hiểu ý Cố Lăng Thành nói, Mị Ảnh là toàn bộ giấc mơ của nhiếp ảnh gia, có thể trở thành nhiếp ảnh gia dưới danh nghĩa Mị Ảnh, chính là sự khẳng định cùng ủng hộ lớn nhất của một nhiếp ảnh gia.
Bởi vì chỉ có Mị Ảnh, mới đạt đến trình độ lớn nhất là cách xa rắc rối lợi ích trong thương mại, đại biểu cho công chính cùng quyền uy, nhưng mà bất luận là Niếp Hiểu Dĩnh hay Cố Lăng Thành, cũng đều đánh giá cao địa vị Mị Ảnh trong lòng cô.
Hiện tại, nó đang bị người đàn ông trước mặt cô nắm chặt trong tay, muốn tận dụng một cơ hội hấp dẫn cô.
Cố Lăng Thành nhìn đỉnh đầu cô, giơ tay ra muốn đi vuốt ve mái tóc ngắn của cô, lại đang đón nhận ánh mắt lạnh lùng của cô thì đưa tay khoát trên vai Tô Noãn:
“Noãn Noãn, em đồng ý quay lại không?”
Tô Noãn hơi nghiêng người, hai vai của cô thoát khỏi bàn tay ấm áp của anh, cô nói:
“Đừng có ý đồ dùng Mị Ảnh tới dụ dỗ tôi, chiêu này không áp dụng được với tôi đâu.”
Bàn tay Cố Lăng Thành dừng lại ở giữa không trung, vài giây sau, anh đem hai tay bỏ vào trong túi quần, cười ra tiếng:
“Mị Ảnh không phải là giấc mơ của em sao?”
Tô Noãn giễu cợt một tiếng, cô nghe thấy thanh âm giày cao gót yểu điệu giẫm lên nền gạch trên đường, động tác của bọn họ khó được nhất trí cùng nhau nhìn sang, thấy được một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, xinh đẹp khác thường.
Tô Noãn nhìn ngũ quan trong sáng xinh đẹp tinh xảo kia, khoé mắt dư quang dừng lại ở trên đôi mắt đẹp đẽ của người phụ nữ, đôi chân thon dài duyên dáng tao nhã bước đi, đi về phía Tô Noãn vừa nhìn là biết ngay – Cố Lăng Thành.
Tô Noãn đã nhận ra người phụ nữ này, cô và cô ấy từng có duyên gặp mặt hai lần, một lần là ở buổi bán sách khiêu khích cô, nữ phóng viên Nam Giản Tâm, cô không quên quan hệ giữa Nam Giản Tâm cùng Cố Lăng Thành.
Nam Giản Tâm chậm rãi thong thả ưu nhã bước tới, hai tay khoanh lại, cánh môi thoa sơn nước phúng phính hơi hơi gợn lên, một đôi mắt kiều mị đánh giá Tô Noãn cùng Cố Lăng Thành đứng ở ven đường.
“Thím Ba đã từ Anh quốc trở lại, nếu con nhớ không lầm, khi Thiếu Thần còn sống, thím Ba đối với Tô Noãn hình như rất vừa ý, chú Út, chú phải biết, người Lục gia có thể không quan tâm tới thân phận thấp kém của người phụ nữ, nhưng không thể không suy tính cho cảm thụ của người nhà.”
Lục Cảnh Hoằng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, Lục Thiếu Phàm hơi có vẻ nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Lục Cảnh Hoằng, cười đến cực kỳ chân thành tha thiết mà hứng thú:
“Tuy rằng rất gian nan, nhưng ít ra cũng được cho là hạnh phúc, cũng không phải ai ai cũng đều có được cuộc tao ngộ khắc sâu như vậy, hai người đàn ông vĩ đại của Lục gia đều đồng thời yêu một người phụ nữ, cũng không biết là phúc khí hay là xui xẻo của cô ấy.”
Mắt thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Hoằng càng thêm âm trầm, Lục Thiếu Phàm kìm nén bị ăn đòn cười, vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Hoằng, lời nói giống như đùa giỡn cũng ẩn chứa sự thật:
“Dù sao người chung quanh đều đã nhìn ra, chú Út chú cũng không cần phải giấu diếm chi nữa, nếu quả thật có ý muốn ở cùng một chỗ, cô ấy sớm hay muộn có một ngày cũng phải đối mặt chú thím Ba, nếu chú vẫn cứ bảo vệ cô ấy như vậy, đến cuối cùng sẽ chỉ làm cho cô ấy khi thực sự gặp phải vấn đề này thì trở tay không kịp.”
“Thay vì một mình chú nhọc lòng như vậy, chi bằng dứt khoát nói ra toàn bộ, dù sao chú cũng biết rõ, Lục gia xem thường nhất chính là giở trò ở sau lưng, huống hồ, không thử thì làm sao biết không được?”
Lục Cảnh Hoằng khẽ tránh khỏi bàn tay của Lục Thiếu Phàm, anh nhíu mày nhìn vẻ mặt Lục Thiếu Phàm có thâm vị khác, Lục Thiếu Phàm cười nói:
“Tình trường cũng như chính trị, chú Út có thể ở chính trị lăn lộn được phong sinh thuỷ khởi (gió lớn nước dâng), cũng nên hiểu được chỉ dựa vào thật lòng liền muốn đạt được thắng lợi đơn giản là tuổi trẻ tính khí xúc động, còn nhớ rõ chuyện xưa lưu truyền ở Lục gia không?”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu sửa sang lại nút áo ở ống tay áo một chút, nâng mắt lên nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Lục Cảnh Hoằng, gợn lên khoé miệng, trong lòng đối với cuộc sống hoà thượng quen thuộc của chú Út không biết làm thế nào:
“Biết ông nội làm sao lấy được bà nội không?”
Lục Cảnh Hoằng nhăn lại ấn đường, đáy mắt toát ra ý tứ chăm chú lắng nghe, anh từ nhỏ trời sinh tính lương bạc, mặc dù là đối với chuyện tình cảm của người thân năm đó cũng không có hỏi qua quá nhiều, như vậy đối với anh đã từng là chuyện lãng phí thời gian.
“Mưu kế tính toán tường tận, không từ một thủ đoạn nào, quả thật so với cục diện tranh đấu bên trong chính trị còn muốn tàn khốc đặc sắc hơn, nhìn qua ông nội có vẻ như thuần lương vô hại, lúc tuổi còn trẻ thì phúc hắc hơn bất kỳ ai khác, bằng không làm sao đấu hơn được nhiều tình địch như vậy?”
Lục Cảnh Hoằng tiêu hoá từng lời vàng ngọc của Lục Thiếu Phàm, anh cũng không cảm thấy thẹn quá hoá giận, khi một người đàn ông nghiêm túc với một người phụ nữ, luôn mang cảm giác thận trọng lo sợ.
Mà vợ của Lục Thiếu Phàm cũng từng có tình cảm chân thành với một người đàn ông, vậy mà bây giờ trong mắt cũng chỉ có một mình Lục Thiếu Phàm, cho nên lời Lục Thiếu Phàm nói anh không thể lựa chọn bỏ qua, nếu như anh còn muốn lấy được lòng Tô Noãn.
Lục Thiếu Phàm bỗng nhiên đưa tay hướng về phía anh, Lục Cảnh Hoằng bỗng chốc giơ tay ra ngăn lại, giữa chân mày dần dần hiện ra không vui, Lục Thiếu Phàm lại ngăn chặn chỉ chỉ cổ áo anh, cảm thấy kỳ lạ không nói mà cười cười.
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu liền nhìn thấy dấu môi son đỏ hồng trên cổ áo màu trắng, trong đầu óc của anh hiện ra một màn kia trong bệnh viện, lúc đó anh không hiểu Tô Noãn tại sao khi không rời đi, bây giờ xem ra là bởi vì cô nhìn thấy cái này.
Lục Thiếu Phàm nhìn thấu Lục Cảnh Hoằng tỉnh ngộ, đôi mắt đồng tình nhìn khuôn mặt hiểu rõ mà tao nhã của Lục Cảnh Hoằng chảy xuôi chán nản, ngược lại chứa đựng nụ cười đi về phía phòng khách.
“Chú Út lòng của chú đã muốn đi khỏi đây, nơi này cố chấp giữ chú lại cũng không có ý nghĩa, con sẽ giải thích với Walter Rio, muốn đi tìm ai thì đi đi.”
————
Bữa tối Cù gia.
Cù Dịch Minh, Niếp Hiểu Dĩnh, Ninh Nhi, Lý Tư Đặc cộng thêm cô, là một tổ hợp rất quái dị, lại cùng ngồi chung một bàn cơm, mà Tô Noãn còn bị Cù Dịch Minh kêu ngồi ở bên phải của ông, còn bên trái là Ninh Nhi.
Tô Noãn mệt mỏi đi suy đoán ý đồ của Cù Dịch Minh, cô ngoan ngoãn nghe lời, tự động che chắn ánh mắt của Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lý Tư Đặc, ngồi ở bên cạnh Cù Dịch Minh, đang ăn cơm, vẫn còn trầm mặc.
Mỗi lần Cù Dịch Minh gấp rau cho cô, cô đều giống như bị đồng hồ báo thức gõ lên thần kinh, lộ ra nụ cười cảm kích mông lung, Cù Dịch Minh chỉ là hiền từ nhìn cô, so với ánh mắt nhìn Ninh Nhi cũng không có gì khác lạ.
“Chị nên ăn nhiều một chút, quá gầy.”
Âm thanh dễ nghe của Ninh Nhi là nhạc đệm duy nhất trên bàn cơm, cũng nháy mắt hấp dẫn tầm mắt mọi người, Tô Noãn cực kỳ lịch sự mỉm cười, khắc chế mà lễ độ gật đầu:
“Chị sẽ, cám ơn.”
Ninh Nhi mỉm cười ấm áp, mái tóc đen nhu thuận rũ xuống lông mi và vung vãi trên chõm vai cô, trên bàn ăn lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
“Ba, mẹ, con mời chị cùng tham dự buổi tiệc đêm mai, đúng rồi, anh ngày mai có đến không?”
Khi cơm tối ăn gần xong thì thanh âm êm ái của Ninh Nhi lần nữa vang lên ở đại sảnh, cô dịu dàng và chờ mong nhìn về phía Cù Dịch Minh cùng Niếp Hiểu Dĩnh, trong ánh mắt loé ra trong suốt vui sướng.
Tô Noãn nuốt xuống thức ăn nhai trong miệng, cô trong lúc vô tình liếc thấy động tác cứng ngắc của Niếp Hiểu Dĩnh, đôi tay xinh đẹp hung hăng nắm chặt đôi đũa, khi chống lại ánh mắt Ninh Nhi thì cũng lộ ra lúm đồng tiền yêu thương:
“Ý Thần gần đây bận rộn trong quân đội, nhưng mà anh đã kêu mẹ mang quà tới, đợi lát nữa mẹ sẽ đem đến phòng cho con.”
Tô Noãn trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh cười nhạt, vẫn không phát sinh thay đổi, cô cầm lên ly nước bên cạnh bàn, nhẹ nhàng uống xuống, vấn đề bọn họ đang thảo luận thật ra không liên quan tới cô, cô không cần phải nói xen vào.
Nhân viên cảnh vệ Tiểu Chu bỗng nhiên đi vào phòng ăn, cắt đứt bầu không khí hoà thuận vui vẻ trong phòng ăn, ánh mắt trưng cầu nhìn Cù Dịch Minh, tiểu Chu muốn nói rõ ra khi nhìn thấy Ninh Nhi thì lại nuốt vào lời muốn nói.