Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 65 : Cùng nắm tay khiêu vũ
Ngày đăng: 16:41 19/04/20
Tô Noãn đứng ở nơi đó, nhìn anh chàng anh tuấn tao nhã kia đi về phía cô, cô không có bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của anh, bởi vì cô không dám nháy mắt một chút nào.
“Lục bộ trưởng chính là bạn trai chỉ định của Nhị tiểu thư sao?”
Ý cười trên mặt Cố Lăng Thành sáng sủa lan tràn, anh cũng không xấu hổ đem cánh tay của mình, đút vào trong túi quần, ánh mắt không để lại dấu vết liếc về hướng Ninh Nhi vẻ mặt dịu dàng bên cạnh:
“Kết quả thực sự là ngoài dự tính của người khác.”
Lục Cảnh Hoằng càng đi càng gần, Tô Noãn lặng lẽ nhìn anh, không thể phủ nhận mị lực của Lục Cảnh Hoằng, thời điểm anh đi lại ở hội trường, cơ hồ toàn bộ thiên kim danh môn nhịn không được cũng muốn nhìn xem một cái, ít nhất cũng phải liếc mắt một cái.
Những ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ lay động trên bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn nghe được người đứng bên cạnh cô cảm khái, những thứ ca ngợi kia đều là trao cho Lục Cảnh Hoằng, đương nhiên còn có Ninh Nhi.
“Đây không phải là Lục thiếu Lục gia sao? Là tới tím Ninh Nhi ư, thật là một cặp xứng đôi.”
“Ninh Nhi càng ngày càng xinh đẹp!”
“Ừ, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ, quả thực là phong cảnh làm người ta chú ý nhất ở buổi tiệc này.”
“Thật sự là, trên thế giới thế nhưng lại có người như vậy!”
Toàn bộ biểu dương hướng về phía Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên cầm tay Tô Noãn thì nháy mắt im lặng không tiếng động, không chỉ là xung quanh bọn họ, mà ngay cả âm thanh khắp hội trường đều trở nên im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong không gian.
Không có ai tin tưởng Lục Cảnh Hoằng sẽ làm ra lựa chọn, người đàn ông thanh cao kiêu căng đến trong mắt không dung chứa bất luận kẻ nào này, thế nhưng lại lựa chọn không phải là thiên sứ xinh đẹp Cù gia, mà là chị của thiên sứ!
Cánh tay Tô Noãn bị nhẹ nhàng ngắt nhéo, cảm xúc ấm áp khô ráo mà cô quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, dưới sóng mũi anh tuấn của anh, cánh môi đỏ xinh đẹp hé ra độ cong hình bán nguyệt.
“Không phải anh…”
Tô Noãn kinh ngạc bị hơi thở mát lạnh khô mát của Lục Cảnh Hoằng bao phủ, anh bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, không phải hành vi vô lễ cợt nhã, do anh làm ra càng lộ ra vẻ thân sĩ mà lịch sự:
“Xin lỗi, anh tới chậm, tạm thời có công việc cần xử lý nên tới trễ nửa tiếng.”
Khi Lục Cảnh Hoằng hôn lên trán cô, cô nghe thấy một mảnh âm thanh thổn thức, cũng vì vậy mà cảm thấy mơ hồ nhức đầu.
Lục Cảnh Hoằng đột nhiên làm ra như vậy trái ngược với tác phong hành động làm việc của anh, những người ở đây không cách nào từ trong cơn chấn kinh phản ứng kịp, anh thế nhưng như cũ bình thản ung dung vươn tay về phía Tô Noãn.
“Chúng ta ra khiêu vũ đi.”
Tô Noãn kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, trong gương mặt tươi cười của anh cất giấu một nét lãnh đạm thoáng hiện, chỉ là lẳng lặng chờ đợi cô đem tay mình giao ra.
Mà cô chưa từng quên, phía sau cô còn có Cố Lăng Thành và Ninh Nhi đang đứng, cô không nhìn tới nét mặt của bọn họ, chỉ là do dự nhìn Lục Cảnh Hoằng, khoé mắt dư quang của cô nhìn thấy Long Diên bên cạnh sàn nhảy.
Long Diên cũng đang nhìn động tĩnh của bọn họ bên này, phát hiện ánh mắt Tô Noãn thì cười khẽ giương giương tự đắc giơ điện thoại trong tay lên, bóng mắt được vẽ màu xanh lá cây lạnh quyến rũ chớp chớp.
Tô Noãn lúc này tuyệt không hoài nghi Long Diên vừa rồi là đi ra ngoài gọi điện thoại, nói cho Lục Cảnh Hoằng biết cô ở đây, bằng không Lục Cảnh Hoằng làm sao có thể đuổi tới đúng lúc như vậy?
Lục Cảnh Hoằng kiên nhẫn nhìn cô, tròng mắt đằng sau thấu kính chỉ phản chiếu thân ảnh Tô Noãn, giống như cả hội trường rộng lớn như vậy không có người thứ 3 tồn tại.
“Là nhân vật chính của buổi tiệc đêm nay, Lục bộ trưởng có phải hay không trước hết nên mời Ninh Nhi tiểu thư khiêu vũ điệu nhảy này.?”
Thanh âm của Cố Lăng Thành đúng là âm hồn bất tán từ đỉnh đầu cô truyền xuống, Tô Noãn không cần cố ý quay đầu lại nhìn, cũng có thể đoán được Cố Lăng Thành kia thành kính nhưng thật ra là muốn làm trò cười, anh ta chỉ là sợ thiên hạ không loạn sao?
Anh hướng bọn đàn ông ra vẻ đạo mạo kia giơ giơ ly rượu, những người đó lúng túng mỉm cười, giơ ly rượu lên tượng trưng uống một ngụm, ánh mắt ra ám hiệu lẫn nhau.
“Miệng đàn ông có thể dùng để uống rượu, lúc uống rượu không cần phải bà tám như vậy, không nên đem mình biến thành giống với một bầy gà mẹ, các tiên sinh à.”
Cố Lăng Thành nói xong, đồng thời nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc của bọn họ, anh cười cười, xem như không có việc gì giơ giơ ly rượu, liền xoay người tránh đi, lại bị Doãn Thuỵ Hàm ngăn chặn phía trước mặt.
“Anh không nên bỏ lại bạn gái của anh một mình ở nơi này.”
“Tôi nghĩ một mình cô có thể đối phó trường hợp như vậy.”
Anh nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm xiết chặt lông mày kẻ đen, vẻ mặt cô thâm ý nhìn anh, thế nhưng anh lại không muốn phí tâm cơ đi tìm hiểu nữa:
“Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa quay lại.”
Anh thản nhiên nói xong, không lo lắng đến tâm tình của Doãn Thuỵ Hàm nữa, đi lướt qua cô, sắc mặt quạnh quẽ đi về phía cửa lớn của sảnh yến tiệc.
————
Âm nhạc có xu hướng kết thúc, Lục Cảnh Hoằng lôi kéo Tô Noãn đi ra, ánh mắt của anh quét qua một vòng, nhìn thấy đám người chạy theo như vịt trên mặt đất lôi kéo đến làm quen, anh cũng không thể hiện ra nhàm chán, ngược lại cười nhạt chào hỏi.
Chỉ là cánh tay của anh luôn luôn nắm lấy tay cô, đi tới chỗ nào cũng đều dẫn cô theo, có lẽ sau một điệu nhảy, cô biến thành bạn gái dành riêng của anh, từ trước đến nay không hề có, khiến cho toàn hội trường đều có loại nhận thức này.
Khi Lục Cảnh Hoằng cùng người khác nói tới chủ đề phương diện ngoại giao thì Tô Noãn không đề cập đến, đương nhiên cô cũng không nghĩ tới nói chen vào, cô nhàm chán nhìn mấy vị khách quý trong buổi tiệc nói chuyện với nhau, sau đó liền nhìn thấy Ninh Nhi.
Các vị tiểu thư ngồi bên cạnh Cù Ý Ninh, lén lút lẳng lặng nói chuyện, trên khuôn mặt xinh đẹp thoải mái mỉm cười, thỉnh thoảng khanh khách cười ra tiếng.
Thân thể Cù Ý Ninh không cho phép cô ấy đứng thẳng lâu, cô ấy ngồi ở trên ghế quý phi mềm mại, cánh môi hồng nhạt dâng lên nụ cười điềm tĩnh, thế nhưng, Tô Noãn cũng phát hiện, cô ấy chưa cũng chưa từng lại đi nhìn Lục Cảnh Hoằng lấy một cái.
Tô Noãn cũng nhìn thấy một bên màn che phía trên sàn nhảy, một đôi mắt thâm thuý của Cù Dịch Minh, ông giống như có lẽ đã đứng yên đó từ lâu, hướng về phía Tô Noãn nhẹ nhàng mà gật đầu, lộ ra nụ cười hoà thiện, sau đó biến mất ở phía sau màn che.
“Em muốn đi toilet.”
Tô Noãn đè thấp thanh âm nói bên tai Lục Cảnh Hoằng, vẻ mặt của cô nhìn qua rất phẫn uất tố cáo, Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có nới lỏng tay cô ra, mà là không để ý tới vị khách bên cạnh, nói với cô:
“Anh đi cùng em.”
Nói xong, ý tứ chính là muốn bỏ lại những vị khách kia cùng cô đi toilet, Tô Noãn cũng nhận thấy được những vị khách kia co rúm khoé miệng, chỉ là Lục Cảnh Hoằng lại kiên trì với ý kiến của mình, cho đến khi điện thoại của anh vang lên.
Nhìn Lục Cảnh Hoằng cầm điện thoại đi tới khu trò chuyện, Tô Noãn thở phào một cái, cô khiêm tốn rời khỏi hội trường, đi đến toilet, lại giữa đường gặp được Niếp Hiểu Dĩnh cầm túi xách xông tới trước mặt.
Tô Noãn không cho rằng cô cần phải lịch sự chào hỏi Niếp Hiểu Dĩnh, như vậy sẽ chỉ làm cho bọn cô đều thấy khó xử, chỉ là trong lúc cô quyết định đi lướt qua thì Niếp Hiểu Dĩnh ở bên tai cô bỏ lại một câu:
“Tất cả chuyện này cũng là vì Ninh Nhi!”
Tô Noãn mắt lạnh đưa mắt nhìn Niếp Hiểu Dĩnh rời đi, xoay người lại ở góc rẽ hành lang lối ra toilet, nhìn thấy thân ảnh cao ngất kia, lặng lẽ đứng ở nơi đó, cách một đoạn không xa không gần với cô.
Cô cảm thấy được nên đi thắp hương cúng bái Phật, thế nhưng như thế nào lại thường xuyên đụng phải Cố Lăng Thành, trong ánh đèn có chút tối, Cố Lăng Thành đôi mắt mơ hồ, cực giống với ngôi sao loé lên phía chân trời xa xa.
Nhưng cô có thể xác định, anh vẫn luôn nhìn cô chăm chăm, có lẽ anh nhìn thấy cô và Niếp Hiểu Dĩnh gặp nhau lạnh lùng, có lẽ cũng đoán được cô ở Cù gia cũng không quang vinh chói lọi như khi nhìn qua.