Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 70 : Phần thưởng của công chúa
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Edit: Hiểu Đồng
Tô Noãn không biết Lục Cảnh Hoằng ở đâu xuất hiện, đột nhiên cứ như vậy, chắn trước mặt của cô, cô vốn nghĩ một ly rượu hất lại đây của Doãn Thuỵ Hàm, cô và Cố Lăng Thành có lẽ có thể càng triệt để phân rõ giới hạn.
Nhưng mà, Lục Cảnh Hoằng xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của cô, cũng quấy nhiễu dòng suy nghĩ của cô, cô nghe thấy âm thanh lạnh lùng chế giễu của Doãn Thuỵ Hàm, cô ta nhìn ly rượu trống rỗng trong tay, ánh mắt tự giễu mà phẫn hận: “Đàn ông si tình hẳn nên nói là Lục bộ trưởng đi? Tô tiểu thư, cô nói tôi nói có đúng hay không…”
Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy một màn tiếp theo thì quên mất chính mình đang nói chuyện, cô nhìn thấy Tô Noãn từ cái khay trong tay phục vụ mới vừa đi ngang qua, thuận tay cầm lấy một ly rượu đỏ tràn đầy, lại thuận tay hất ra ngoài.
Tô Noãn vẻ mặt lãnh đạm, cô đem cái ly trả lại cho người phục vụ đang sững sờ đứng một bên, đảo mắt nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm sắc mặt càng thêm khó coi: “Tôi hất nước vào bạn trai của cô cũng chỉ là trả lễ lại, không cần rất cảm tạ tôi, mặc dù tôi biết rõ, cô cũng đã sớm muốn đối phó anh ta như vậy, Cố phu nhân.”
Trên mặt Tô Noãn, hiện lên mỉm cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng mỉm cười, cô sâu kín nói xong, cho đến cuối cùng cũng không nhìn tới Cố Lăng Thành một thân chật vật bị cô tạt nước, mà là xoay người đưa tay chủ động cầm lấy bàn tay to của Lục Cảnh Hoằng.
Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng không có một tia biểu tình gì, giống như người ngoài cuộc nhìn thấy một màn này, chỉ là, phía sau cặp kính lưu ly kia khẽ gợn sóng lộ ra tâm tình của anh.
Cho nên khi ngón tay Tô Noãn xuyên qua khe hở ngón tay anh, cùng anh năm ngón tay nắm chặt thì anh liền bá đạo một hơi kéo cô qua, sau đó liền xoay người đi về phía thang máy cuối hành lang.
“Xem anh nhìn đến sắp phát điên rồi.”
Đôi mắt của Doãn Thuỵ Hàm nhìn chằm chằm ngoại hình anh tuấn tuấn lãng của Cố Lăng Thành bị ly rượu đỏ kia phá đi, cô việc không liên quan tới mình chậm rãi nói lên nội dung cô nhìn thấy được từ trong ánh mắt Cố Lăng Thành.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Cố Lăng Thành đem ánh mắt ném trên khuôn mặt Doãn Thuỵ Hàm, thản nhiên hỏi.
“A, anh bỏ rơi bạn gái không biết tung tích, em không thể làm gì khác hơn là tự mình mượn rượu giải sầu, chẳng lẽ như vậy không đúng sao?”
“Cô đều thấy được?”
Cố Lăng Thành tuỳ ý hỏi, giọng nói qua loa bình thường, giống như đang nói…., a, rượu kia uống ngon không?
Vậy mà sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm rốt cuộc cũng trở nên vô cùng khó coi, cánh môi đỏ thẫm cũng treo lên ý cười: “Cố Lăng Thành, anh thật sự vô cùng máu lạnh.”
Cho dù bị lâm vào tình trạng vô cùng phẫn nộ, giọng điệu của Doãn Thuỵ Hàm cũng không có chua ngoa, cô nhìn thẳng vào con ngươi hờ hững của Cố Lăng Thành, căm giận nói: “Em nghĩ rồi sẽ có một ngày anh sẽ trở nên vô cùng đáng thương, em chờ ngày đó đến.”
Cô cầm ly rượu rỗng, xoay người rời đi, dáng người thướt tha, tao nhã mà thon dài, nhưng mà Cố Lăng Thành nhìn không thấy, nước mắt chảy xuôi trên mặt cô, hiện tại trong đầu anh chỉ có tràn đầy hình ảnh Tô Noãn dắt tay Lục Cảnh Hoằng.
————–
Tô Noãn vội vàng đi theo bước chân của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là càng chạy cô càng cảm thấy thân thể khô nóng, cô tựa hồ quên mất một việc: thuốc kích dục trên người cô còn chưa có giải hết.
Khi bàn tay cô dần dần hết đau đớn thì dục vọng tiềm ẩn trong cơ thể liền bắt đầu lên men, bước chân của cô càng ngày càng chậm dần, đến cuối cùng trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ, hô hấp của cô vội vã thở gấp giống như trong phòng nghỉ.
Lục Cảnh Hoằng cũng nhận thấy Tô Noãn khác thường, anh quay sang liền nhìn thấy bộ dáng đỏ ửng kiều mỵ khắp mặt của Tô Noãn, thân thể vô lực của cô dựa vào trên vách tường, cố gắng khống chế ý thức của mình, cúi đầu thở gấp.
Khi một người phục vụ bưng hai ly nước mát đi ngang qua người Tô Noãn, cô đuy trì thanh tỉnh còn sót lại, hướng người phục vụ hỏi xin hai ly nước kia, cô chịu đựng khó chịu, chậm rãi uống một hớp, lập tức từng ngụm từng ngụm uống hết.
Nước nóng trong trẻo lướt qua yết hầu, tầm mắt của Tô Noãn cũng bắt đầu khôi phục trong sáng, cô còn muốn uống một ly còn lại kia, một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy tay cô, thành công ngăn cản cô cầm lấy ly nước đầy còn lại.
Có thể nói cô vô cùng khát vọng ly nước kia, cho nên ánh mắt không thể nói là không cháy bỏng, sau đó lực đạo trên cổ tay lại không biến mất, cô thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, anh đang nhìn cô không nói một lời, bờ môi mím chặt.
Anh rất ít khi nhìn cô như vậy, ánh mắt kia như muốn thay cái miệng nói ra cái gì đó, nhưng thuỷ chung mờ mịt, mang theo lạnh lùng cùng nồng đậm sâu thẳm.
Tô Noãn tự nhận là không phải là người đọc được suy nghĩ người khác, nhưng cô lờ mờ hiểu được lý do tâm tình hỏng bét của Lục Cảnh Hoằng, cô cảm thấy cô nên nói cái gì đó, nhưng trước hết cô muốn uống cái ly nước giải khát kia, để duy trì lý trí của mình.
“Còn muốn uống sao?”
Lục Cảnh Hoằng ngữ điệu thong thả hỏi, Tô Noãn thành thực gật đầu, thế nhưng anh lại lập tức đem cô kéo vào trong lòng, phía sau lưng của cô gắt gao dán vào trong lồng ngực anh, cách làn áo sơ mi thật mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Phản ứng đầu tiên của Tô Noãn là, hung hăng nắm chặt hai tay của mình, hơi thở nóng ấm của Lục Cảnh Hoằng, xem lẫn mùi trái cây rượu đỏ chua cay, mềm nhẹ thấm sâu vào phần cổ của cô, Tô Noãn càng thêm choáng váng đầu óc.
Cô uống xuân dược, sớm là chuyện khó có thể tự điều khiển, Lục Cảnh Hoằng lại cố ý giở thủ đoạn như vậy, nói như thế nào anh vẫn là một giống đực, vẫn là giống đực cô vừa ý tin tưởng, phòng bị đối với anh tự nhiên bị dỡ xuống không ít.
“Anh… tốt nhất nên cách xa em một chút.”
Tô Noãn mở miệng nói giống như tự lẩm bẩm, trong thanh âm của cô lộ ra hoảng sợ, cô dùng sức cắn cắn môi, vậy mà, người đứng phía sau càng dùng sức ôm chặt cô, không biết là hành động cố ý hay vẫn là còn chưa sáng tỏ.
Mùi vị giống đực trưởng thành trên người Lục Cảnh Hoằng, làm cho Tô Noãn cơ hồ muốn không khống chế được khẽ rên ra tiếng, điều này làm cho cô hoảng sợ che miệng lại, đây là trên hành lang, chứ không phải phòng ngủ đóng cửa lại muốn làm gì thì làm.
Muốn làm gì thì làm… Tô Noãn vì trong đầu mình nhảy ra mấy chữ này mà phỉ báng mình, chẳng lẽ thật sự thời khắc nào cô cũng muốn Lục Cảnh Hoằng…
Vì thế khi ở trong lòng Lục Cảnh Hoằng khó khăn xoay người, quay mắt nhìn về phía anh, hai tay cô nhẹ nhàng chống đẩy, muốn nói cho anh biết, tình trạng của cô giờ phút này không ổn, cần phải nhanh uống một chút gì đó để hạ hoả, sau đó đưa cô đến bệnh viện là tốt nhất.
“Mùa đông uống nước lạnh đối với thân thể không tốt.”
Lục Cảnh Hoằng lại giành trước cô một bước mở miệng, anh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần, gần trong gang tấc, hô hấp phun lên mặt lẫn nhau.
Tô Noãn cảm giác mình cơ hồ cũng bị đạo tiếng nói trầm thấp khêu gợi mê hoặc, thôi miên mấy phần thanh tình còn sót lại của cô, co liều mạng nhắc nhở bản thân bình tĩnh, liếm liếm cánh môi khô ráo, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng: “Chẳng lẽ anh còn có biện pháp giải quyết nào tốt sao? Còn tiếp tục như vậy nữa, ngay cả em đi ra khỏi hành lang này khí lực đều bị rút sạch hết.”
Lục Cảnh Hoằng lặng lẽ hạ mắt nhìn cánh môi đỏ tươi của cô, đối với oán trách của cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là chậm rãi lại gần, chờ Tô Noãn từ trong lo lắng của mình tỉnh lại, liền nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Lục Cảnh Hoằng.
Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Tô Noãn nghe được những lời này.
Gả cho anh, được không?
Cố Lăng Thành tuyệt đối không có khả năng nói ra như vậy, anh ta chỉ là trầm mặc cười, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô; Lục Thiếu Thần chỉ đưa nhẫn ra, không nói cầu hôn.
Lục Cảnh Hoằng lại quỳ xuống, còn đem cái câu mà con gái đều mong muốn nói ra.
Tô Noãn ngắm nhìn ánh mắt thành khẩn mà nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói cái gì.
Cô nghĩ đến kiêu ngạo cao quý như Lục Cảnh Hoằng, vĩnh viễn sẽ không quỳ trước mặt một cô gái, càng không có khả năng cầu hôn, những hành vi kia hẳn phải là của tuổi trẻ, là tình cảm khát vọng mà không lý trí.
Nó không thích hợp để một người đàn ông thành thục thành công như Lục Cảnh Hoằng thực hiện, có vẻ như sẽ làm rối loạn quy tắc của tầng lớp này.
Nhưng là anh nguyện ý làm như vậy, giống như anh nguyện ý thu thập đủ loại đồ chơi cùng thế giới cổ tích cho cô.
Tô Noãn cố gắng nở nụ cười, sau đó nói một chút gì đó, làm dao động không khí một chút, kết quả cô cái gì cũng đều không làm được, trong lòng có chút rối bời, cũng không có cách nào bình phục mà tiến hành tự hỏi, chỉ là ở sâu trong nội tâm bị chua xót vây quanh.
“Gả cho anh, sau đó chúng ta cùng đi nước Pháp.”
Lục Cảnh Hoằng quỳ rất lâu trên mặt đất, anh vẫn còn chờ đợi đáp án của cô, biểu cảm vẫn trước sau như một dịu dàng, anh cầm lấy tay cô kề sát vào khuôn mặt anh, nhìn cô bỗng nhiên ấm áp cười: “Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng anh hy vọng sẽ không quá lâu.”
Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh, cảm giác trên mặt mình dâng lên một nụ cười tươi, thanh âm của cô từ sâu trong linh hồn phát ra, trả lời anh: “Em biết rồi.”
Lục Cảnh Hoằng ôm lấy cô, ngực của cô vẫn như cũ thơm ngát mà ấm áp, không giống với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, để cho cô lệ thuộc vào nhắm mắt lại, cô dùng sức ôm lại anh, rất muốn nói cho anh biết: chờ cô một chút, chờ cô hoàn thành xong nguyện vọng của ba, là có thể được giải thoát, khi đó thì cô đã có thể cho ra một cái đáp án.
Trên sàn nhà trơn bóng, hai đạo bóng dáng hoà lẫn nhau, thân mật ôm nhau, dần dần ở trong ánh nắng ban mai chồng chất lên nhau, gió se lạnh vào đông theo cửa sổ tràn vào, lướt nhẹ qua một phòng kiều diễm.
————–
Sinh mạng luôn có ý nghĩa tồn tại của nó, đối với sắp mất đi sinh mệnh, đều sẽ ôm thành kính cầu nguyện, chỉ là, Tô Noãn vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, vào lúc này cô cũng sẽ gặp phải vấn đề này.
Bước chân hỗn độn tìm không ra phương hướng, quạnh quẽ mà trống rỗng, cô tái nhợt nhìn vách tường bệnh viện, quên nên đi hướng nào, đầu óc của cô còn phiêu dạt lên thanh âm của quản giáo mấy giờ trước: “Có phải là người nhà của Tô Chấn Khôn không? Xin chào, Tô Chấn Khôn hôm nay nhân lúc đang làm việc té xỉu, đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra, tình trạng không tốt cho lắm, hy vọng cô có thể tới một chuyến.”
Cô nghĩ, có lẽ lại là do Niếp Hiểu Dĩnh gây ra, cô cuối cùng cũng không có năng lực bảo vệ người ba quan tâm nhất của mình, cô càng không ngừng thở sâu, cố gắng làm cho mình chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.
Cô còn chưa kịp phân rõ phương hướng, đã bị một bàn tay dày rộng dời đi lực chú ý, bàn tay trên vai mang theo độ ấm làm cho cô an tâm, dễ dàng làm cho cô theo đó xoay người lại.
Tầm mắt theo cánh tay một đường nhìn lên, cho đến khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Lục Cảnh Hoằng, gương mặt ngũ quan kiên nghị, anh chuyển sang nắm bàn tay cô bởi vì lo lắng mà lạnh lẽo, rồi sau đó nhàn nhạt mỉm cười: “Sao lại chạy nhanh như vậy, không phải nói đợi anh đỗ xe xong rồi cùng nhau vào sao?”
Đôi mắt của cô có chút khô khốc phát đau, cô không thể che giấu nội tâm sợ hãi của chính mình, nhìn anh trả lời: “Em rất sợ, không biết ba có chuyện gì không.”
Lục Cảnh Hoằng xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cô an ủi, nắm tay cô đi về phía thang máy, quay đầu lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, khoé môi xẹt qua một nụ cười động viên: “Ông ấy thương em như vậy, ông ấy sẽ không dễ dàng ngã xuống, yên tâm đi.”
Anh cùng cô một đường tìm được phòng bệnh, bên ngoài phòng bệnh có quản giáo canh chừng, hỏi rõ thân phận của bọn họ, liền dẫn bọn họ đi gặp bác sĩ trưởng, mà không phải để cho bọn họ vào thăm người bệnh.
Phương thức xử lý như vậy, mơ hồ tiết lộ ra tin tức không tốt nào đó, Tô Noãn một lòng hung hăng thắt chặt, Lục Cảnh Hoằng cái gì cũng không nói, chỉ là nắm chặt tay cô, để cho cô tìm được một lối thoát để phát tiết hoang mang rối loạn.
Tô Noãn nghĩ, thượng đế thế nhưng thật ra lại công bằng, cô không chịu cứu Ninh Nhi, cho nên, thượng đế đã nghĩ ra được một biện pháp hữu hiệu để trừng phạt cô, làm cho cô cũng mất đi người mà cô kính yêu nhất.
Tinh thần hoảng hốt đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ trưởng, Tô Noãn ngồi trên ghế xếp của bệnh viện, đôi mắt trống rỗng nhìn ngọn đèn phía trước, khi Lục Cảnh Hoằng từ văn phòng đi ra, liền nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt bất lực của Tô Noãn.
Trong đầu của anh chấn động, ngồi xổm người xuống, cầm tay cô, cô lại bị giật mình co người lại lui về phía sau, sau đó ngẩng mặt lên, nhìn anh muốn tìm được một chút chờ mong: “Ba sẽ không có việc gì, đúng không? Bác sĩ nói ba sẽ chết chỉ là dự tính xấu nhất…”
Cô cố gắng tìm kiếm câu từ để diễn tả ý tứ của mình, lại phát hiện cho dù nói tự tin cỡ nào, đều không thể áp chế hoảng sợ cùng luống cuống dâng lên trong lòng.
Người rõ ràng mạnh khoẻ như vậy, tại sao lại đột nhiên bị nhiễm trùng đường tiểu, tại sao lần trước ở bệnh viện ba ba phải gạt cô, tại sao không cho cô biết ông đã bị bệnh nghiêm trọng như vậy?
Tại sao phải chờ cho tới bây giờ mới để cho cô biết sự thật này?
Là cảm thấy được cô không có năng lực cứu ông sao?
Lục Cảnh Hoằng không biết trả lời thế nào, lời nói của bác sĩ còn vang bên tai, anh không muốn đi lừa gạt cô, nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt, Tô Chấn Khôn bị nhiễm trùng đường tiểu thời kì cuối, ở trong ngục ông một mực yên lặng lặng lẽ chịu đựng bệnh tật, mới có thể chuyển biến xấu ngày càng nghiêm trọng.
Anh lẳng lặng nhìn cô rủ đầu xuống, nghe được một tiếng nghẹn ngào của cô, không có nước mắt, chỉ là trầm mặc bi thương, anh rốt cuộc không đành lòng, cầm cổ tay của cô, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô.
Một giọt lệ nóng bỏng trượt vào trong cổ áo anh, cô nghẹn ngào đến toàn thân run rẩy, nhưng không có phát ra một chút âm thanh nào, anh cố giữ bình tĩnh cùng cô, anh tin tưởng mình có thể bình tĩnh xử lý, vậy mà ánh mắt của anh bắt đầu ướt át.
Tô Noãn rúc vào trong ngực của anh, không lâu sau, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, giống như có lẽ đã khôi phục, nước mắt bên khoé mắt cô biến mất, một lần nữa đứng lên đi vào văn phòng.
“Bác sĩ, có phải chi cần thay đổi thận, thì ba của tôi có thể sống sót không?”
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô gái mang theo kiên cường tươi cười này, ông nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đuổi theo phía sau Tô Noãn, gắt gao bóp chặt cổ tay cô, yêu cầu cô thu hồi câu hỏi liều mạng như vậy.
Cô làm sao có thể quyên thận, chẳng lẽ cô không biết cô sẽ mất mạng sao?
Lục Cảnh Hoằng mặt lạnh lùng, còn muốn ngăn cản, Tô Noãn lại thái độ kiên định nhìn thẳng ánh mắt không thể bình tĩnh của anh: “Em không thể trơ mắt nhìn ba chết đi, nếu thận của em có thể cứu ba, em nguyện ý hiến một quả thận cho ông, huống chi, không phải bác sĩ đã nói, không phải lấy 100%, có lẽ em sẽ không có việc gì đâu?”