Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 82 : Sống chung (hài hòa)
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Edit: Hiểu Đồng
Từ trong trí nhớ của mình kéo về lại thần trí, Tô Noãn cuộn tròn ở một góc sofa, nhớ lại sắc mặt đen ngòm lúc ấy của Lục Cảnh Hoằng, không thể kìm nén ôm bụng cười rộ lên, quả thực là không thể coi thường sự tồn tại của Tiểu Chu.
Cửa phòng bị gõ vang, Tô Noãn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Chu đẩy cửa vào, cảnh vệ viên này cực kì kiệm lời lại cẩn thận làm đúng cương vị cung kính đứng ngay cửa, hướng Tô Noãn đang thu lại tiếng cười gật đầu:
“Nhị tiểu thư, xe đi thị trấn F đã chuẩn bị xong.”
“Hôm nay là ngày mấy?”
Tô Noãn hỏi có chút không giải thích được, Tiểu Chu có nháy mắt kinh ngạc, nhưng vẫn là thật lòng trả lời: “Đêm 30 tết.”
Là đêm 30 tết, Tô Noãn nghe thấy anh ta nói, trên mặt bao phủ lên nhàn nhạt vui sướng, cô vẫn luôn không nhớ bất kỳ ngày lễ nào, đây không phải là lỗi của cô, cô quả thật chỉ muốn trải qua một cách tùy hứng, chung quy lại bị trói buộc trong tâm hồn.
Tô Noãn từ trên ghế sofa đứng xuống, hai bàn chân lạnh lẽo giẫm trên sàn nhà cứng ngắc, quầng thâm dưới mí mắt cô rất đậm, kỳ lạ chính là, không ảnh hưởng gì đến đôi mắt đẹp của cô, chỉ cảm thấy giống như là kẻ mắt hơi đậm, thời điểm cô cười lên, sâu xa mà chán chường. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Vậy tôi phải nhanh đi thay quần áo mới được.”
Cô lẩm bẩm đi về phía nhà tắm, khi đi đến bên cạnh Tiểu Chu thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh ta:
“Tôi không biết phải biểu đạt tâm tình của tôi như thế nào, nhưng thật sự rất cám ơn anh, Tiểu Chu.”
Ánh mắt Tô Noãn có một chút nghiêm túc, tràn ngập cảm kích, ngày này đối với cô mà nói quả thực rất quan trọng, nếu như không có Tiểu Chu nhắc nhở, cô sẽ quên mất, quên mất đi gặp mặt ba trong ngày này.
Tiểu Chu chỉ hơi hơi gật đầu, nhìn trên mặt Tô Noãn đầy vẻ vui mừng, vẻ mặt giống như đứa bé được cho kẹo:
“Tham mưu trưởng bảo ngày hôm nay đối với nhị tiểu thư rất quan trọng, cho nên dặn tôi ngàn vạn lần không được quên.”
Là Cù Dịch Minh phân phó Tiểu Chu chuẩn bị sao?
Tô Noãn giật mình sững sờ trong một giây, lập tức liền khôi phục lại lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh lúc trước, cô nâng tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Chu, một bộ dạng ông cụ non trịnh trọng:
“Vậy thay tôi biểu đạt lòng biết ơn tới chú ấy, đã làm phiền anh rồi.”
Lục Cảnh Hoằng lại gật đầu một cái, anh cao lớn có thể dễ dàng nhìn xuống thấy xao động lo lắng trong mắt cô, anh thanh thanh đạm đạm cười cười, lời lẽ giận hờn lễ độ trả lời:
“Anh chỉ là muốn bày tỏ, anh hiểu ý của em rồi, không có ý gì khác.”
Nói xong cũng cầm lấy cái khăn kia lau đi nước đọng ở bờ vai, Tô Noãn nghe xong giải thích của anh, lãnh lãnh đạm đạm nói một tiếng “Em biết”. Thuận tay túm lấy cái khăn mặt trong tay anh:
“Rất xin lỗi, trong phòng em chỉ có một cái khăn, em quên mất mình còn phải lau tóc!”
Quả nhiên, yêu ghét rõ ràng!
Lục Cảnh Hoằng nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống trơn, dở khóc dở cười, Tô Noãn xoay người đi vài bước, lại lập tức quay trở lại, trên mặt nhếch lên nụ cười, giống một đoá mưa hoa trong suốt.
Để đạt được mục đích, không nói nguyên tắc. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lục Cảnh Hoằng đứng giống như một gốc cây, anh nhìn cô một cái, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía xa xa, chỉ là dư quang khoé mắt vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt biến hoá của Tô Noãn:
“Em là con gái ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn này, tuy rằng cũng có người giúp việc, nhưng một cảnh vệ viên khác giới cứ đi theo bên người, tình ngay lý gian, vẫn còn có chút hiềm nghi cần phải tránh.”
Tô Noãn nhíu mày, tiêu hoá lý do Lục Cảnh Hoằng uyển chuyển thoái thác lần này, trong khoảnh khoắc hiểu được, khuôn mặt bị điều kiện trong lời nói của anh làm cho hồng hồng, chiếc khăn trong tay sớm bị ném ra ngoài.
Lục Cảnh Hoằng trên đầu phủ lên một cái khăn, còn mang theo mùi hoa dành dành, anh không có buồn bực, chỉ là chậm rãi bắt lại, giữ trấn tĩnh rỗi rãnh nhìn Tô Noãn cắn răng trừng mắt:
“Sao hả, không muốn? Vậy thì không bàn nữa, xém quên nói cho em biết, anh phiền chán nhất là chụp ảnh.”
Mắt thấy Lục Cảnh Hoằng đem khăn mặt để ở một bên, hai tay bỏ vào trong túi quần định rời đi, Tô Noãn vội vàng bám trụ cánh tay anh, cắn răng nghiến lợi, không nóng không lạnh trả lời:
“Em… nguyện ý.”
“Nguyện ý cái gì?”
“Dọn đến chỗ của anh đi…”