Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 85 : Nếp nhăn nơi khóe mắt của Lục bộ
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Edit: Hiểu Đồng
Lục Cảnh Hoằng nhìn vẻ mặt hơi không dám tin của Tô Noãn, nụ cười vô biên vô hạn lan tràn, gật gật đầu:
“Nếu em muốn nghe, anh không để ý lập lại một lần nữa.”
Tô Noãn khoé mắt liếc thấy những ánh mắt có chút hiếu kỳ trong cao ốc Mị Ảnh đang nhìn xuyên qua cửa kính thuỷ tinh rơi xuống đất, cô nhìn người đàn ông bất kể hậu quả tuyên bố tuyên ngôn tình yêu này, vẻ mặt có chút lo lắng:
“Anh khẳng định vừa rồi anh nói như vậy sẽ không khiến cho bọn xấu lợi dụng điều đó để gây bất lợi cho con đường làm quan của anh chứ? Em có nghe Cố Lăng Thành nói, chính trị không phải trò đùa, truyền ra một chút chuyện không tốt…”
Lục Cảnh Hoằng nâng tay vuốt vuốt tóc cô, phát hiện quan tâm trong mắt cô là vì chính mình, ý cười trên mặt càng sâu, tầm mắt đảo qua người đi đường nhốn nha nhốn nháo:
“Cố Lăng Thành là Cố Lăng Thành, anh là anh, anh ta có hoặc là không có năng lực làm gì cho em, anh cũng vậy nhưng cũng sẽ không buông xuống, anh sẽ không hỏi em có yêu anh hay không, anh chỉ biết để em biết, anh rất yêu em, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với Thiếu Thần.”
Lục Cảnh Hoằng cánh tay dừng lại, theo cánh tay láng mịn của cô từ từ trượt xuống lòng bàn tay cô, lời thề son sắt, hơn nữa dịu dàng, anh hài lòng khi nhìn thấy cô giật mình sững sờ, nhếch lên khoé miệng, lôi kéo cô đi vòng qua bên phía ghế lái phụ của xe.
“Huống chi, không phải em cũng nói thích anh sao? Nếu thích anh thì ở lại bên cạnh anh thôi, sau này vị trí của em chính là ở bên cạnh anh.”
Anh thân sĩ mở cửa xe, đem cô nhét vào trong, cô trong trạng thái mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía anh:
“Em nói em thích anh khi nào chứ?”
Tô Noãn mặt có chút nóng bỏng, cô biểu hiện rất rõ ràng sao? Suy nghĩ như thế, làm cho Tô Noãn không khỏi muốn đưa tay đi sờ gương mặt mình, cho dù Lục Cảnh Hoằng nói rất đúng sự thật, nhưng cô cũng không cách nào thích ứng được việc này bị nói trắng ra mà quẫn bách.
Lục Cảnh Hoằng giống như rất hài lòng cô đỏ mặt e thẹn, ha ha mà cười mấy tiếng, khi Tô Noãn trừng đôi mắt phượng lên thì cúi người quan tâm thắt dây an toàn cho cô, ngón tay thon dài giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Lần đầu tiên em uống say đã lớn tiếng thừa nhận, bây giờ còn muốn chống chế sao?”
“Lời nói uống say cũng có thể xem là thật sao?”
Tô Noãn cố gắng làm ra một phen nguỵ biện, đỏ mặt ánh mắt loé lên, Lục Cảnh Hoằng thắt xong dây an toàn, nhưng lại không lập tức rời đi, chỉ là cúi người xuống, ngước mắt nghiêm túc nhìn bộ dáng trốn tránh của cô:
Nhưng mà khi một đám khói lửa khác nở rộ thì cô ngước mắt lên nhìn Lục Cảnh Hoằng, vừa lúc đắc ý cười cười:
“Anh mới biết ba ba của em cơ trí sao? Em còn tưởng đâu rằng anh lần đầu tiên nhìn thấy em liền biết được ba ba của em có bao nhiêu lợi hại rồi chứ!”
Nói xong, có chút buồn tẻ nở nụ cười, hai chân hướng bên cạnh bước đi, giẫm hụt một cái, cả người lảo đảo ở bên cạnh cầu bị bậc thang làm cho ngã nhào một cái.
Lục Cảnh Hoằng nhíu mày lại, bước nhanh đến, không thể không đưa tay ra đỡ lấy cô, anh hẳn là theo thói quen nhìn thấy bậc thang, liền vì Tô Noãn chuẩn bị tốt một bàn tay, trở thành chỗ để cô dựa vào.
Tô Noãn có chút ngượng ngập, cô đẩy anh ra, mắt ân cần nhìn con ngươi của anh, ảm đạm cười:
“Cẩn thận đừng đem em làm hư.”
Lục Cảnh Hoằng đỡ cô đứng vững, mới hoàn toàn buông cô ra, không quên nhặt lên áo khoác rơi trên mặt đất, phủi bụi dính đầy trên áo, không hề nhíu mày một lần nào:
“Nếu có thể làm hư cũng tốt, như vậy cũng sẽ không thể rời bỏ rồi.”
Âm thanh của anh đưa tình như nước chảy, chảy xuôi dưới ánh sao sáng rực trong bóng đêm, có thể giống như hoa nở rộ khắp nơi.
Tô Noãn giống như là bị bùa chú, lẳng lặng nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, hai tay của cô không bị khống chế nâng lên, cô gỡ xuống gọng kính trên sóng mũi của anh, anh chỉ là kinh ngạc một giây, nhưng không có ngăn cản động tác của cô, sau đó nghe thấy cô tán thưởng:
“Không thể tưởng tượng được Lục phó bộ không đeo mắt kính lại nhìn đẹp như vậy!”
“Chẳng lẽ đeo mắt kính thì khó coi sao?”
“Vậy cũng không phải, chỉ là không đeo nhìn càng đẹp mắt hơn…”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy vẻ buồn rầu trên mặt Tô Noãn tiêu tán đi sau đó ngượng ngùng, trong mắt lộ ra một chút ý cười, lại khi Tô Noãn buông xuống một câu thì lập tức vèo một cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi:
“Vẫn là nên đeo đi, có thể che một chút nếp nhăn nơi khoé mắt.”