Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 15 : Giáng sinh vui vẻ

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


9h rồi, mẹ nó còn bảo nó đem thuốc sang phòng cho hắn. Nhật Hạ mệt mỏi cằn nhằn này nọ thì bị mẹ la. Thôi thì đành đi vậy. Cộc.....cộc......nó đặt hộp thuốc trước cửa rồi quay đi



- Thuốc tôi để ngoài này - hắn mở cửa nhanh hơn nó dự đoán, lập tức la oai oải



- Khoan......A.....aaaaa....... - Dương Phong nằm bệt xuống đất ôm chân, Nhật Hạ đưa mắt nhìn hắn đang làm cái trò yêu gì



- Chuyện gì nữa? Không phải chiều nay còn về bình thường sao?



- Đau.....đau chân quá......đi không được nữa, hay cậu đưa mình vào giường rồi bôi thuốc dùm mình đi - Nhật Hạ nheo nheo mắt nhìn hắn, bây giờ gan nhỉ? Đủ lông đủ cánh lại còn muốn ra điều kiện với nó nữa



- Không rãnh - nó còn phải học bài, phải làm bài tập kia mà. Nhật Hạ lạnh lùng quay lưng vào phòng



Được 5 phút sau, nó lại nghe tiếng kêu thất thanh, nhưng lần này không phải của hắn



- HẠ.......HẠ ƠI......



- CHUYỆN GÌ THẾ MẸ?



- RA ĐỠ THẰNG PHONG RỒI SỨT THUỐC DÙM NÓ ĐI CON, MẸ ĐANG BẬN!!



Nhật Hạ buông bút, thổi phù tóc mái trước trán, nó nghiến răng đẩy ghế đứng dậy. Nó hít thở sâu mở cửa, y như rằng gặp ngay cái bản mặt cười như đười ươi của hắn. Thì ra Dương Phong đã chơi trò đểu hơn, còn bày đặt lết đến chỗ cầu thang gọi mẹ nó mới ghê chứ. Nhật Hạ miễn cưỡng đỡ hắn về giường. Gương mặt Dương Phong bây giờ rất gần với mặt nó, đến nỗi hắn có thể thấy từng sợi lông mi của nó luôn. Ánh mắt sắc lẻm của đó thật là ghê nha, hắn chớp chớp mắt chăm chú quan sát nó. Nhật Hạ cảm nhận được hơi thở cứ phà vào mặt mình thì khó chịu, nó quay sang trừng mắt. Bây giờ mắt đang chạm mắt, người động người, ấy vậy là tim hắn cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Dương Phong mở to mắt nhìn nó đỏ mặt



Chưa được 5s, Nhật Hạ liền quăng mạnh hắn xuống giường



- A.....sao cậu mạnh tay với người bị thương như vậy chứ? - Dương Phong xoa xoa mông mình, may mà có đệm nếu không lại dập mông nữa thì khổ


- Hả? - bà lão, làm sao bà lại có số điện thoại của nó chứ? À......chắc mới nãy tranh thủ lục lọi cặp của hắn đó mà. Nhưng mà, sao bà lại nói hắn gặp chuyện chứ?



- Xem ra cậu không sao nhỉ? May mà tôi chưa nói với mẹ, không lại làm quá lên thì phiền - Nhật Hạ đút tay vào túi áo rồi lạnh lùng quay đi



- Khoan......khoan đã..... - hắn vội vã chộp lấy tay nó. Vẫn bàn tay lạnh ngắt và gương mặt lạnh lùng đó nhìn hắn. Dương Phong ho khan 1 tiếng rồi lôi từ trong cặp ra 1 hộp quà nhỏ - tặng cậu, giáng sinh..... vui vẻ! - Dương Phong đỏ mặt quay sang chỗ khác, 1 tay đưa hộp quà màu đỏ có thắt nơ xanh cho nó



Nhật Hạ mở to mắt nhận lấy. Hừ, bữa nay còn bày đặt có tiền tặng quà cho nó nữa chứ? 1 chiếc khăn quàng cổ màu xanh rêu, đường đan vô cùng chắc, lại đẹp, họa tiết đơn giản nhưng dễ thương. Hắn mà cũng biết mua quà tặng người khác hay sao? Trong từ điển của Nhật Hạ, không có 2 từ giáng sinh. Nhưng hôm nay, nói thật là nó đang đón giáng sinh với hắn. Nó ngẩng mặt nhìn hắn đang xấu hổ đằng kia



- Ừm......cảm ơn....... - chỉ có 1 tiếng thôi mà nó làm cái thời tiết này trở nên ấm lạ thường trong lòng nó. Dương Phong nhìn nó nhoẻn miệng cười tươi rói. Nhật Hạ định cất khăn quàng vào hộp thì bị Dương Phong chặn lại



- Cậu làm gì thế? Quà mình tặng thì phải mang liền chứ? - Dương Phong lôi cái khăn dài 2m quần vài vòng quanh cổ nó, cứ mỗi vòng cuốn, gương mặt hắn lại sáp với mặt nó hơn. Dương Phong hơi thẹn 1 chút, động tác chậm lại, còn Nhật Hạ thì sắc mặt vẫn chẳng thay đổi là bao - à mà.....cậu có muốn.....mua gì đó nóng nóng uống không?



- Không



- Hả? - hắn nuối tiếc nhìn nó. Hắn tưởng giáng sinh hắn tặng quà cho nó thì nó sẽ chịu đi uống gì đó, thật không ngờ lại vô tâm như vậy - không đi thật sao?



- Tối rồi, uống đồ ngọt không tốt



- Nhưng mà......nhưng mà giáng sinh mà.....



- Cậu đi làm thêm làm gì tiền, bày đặt mua quà này nọ cho tôi, bây giờ muốn mua nước nữa sao?



- À thì......



Dương Phong thấy nó nói cũng không sai, nhưng mà, hắn có thể hiểu là.....nó đang để ý đến tình hình tài chính của hắn hay không? Người đâu mà chu đáo thế, cũng biết lo nghĩ cho người khác. Mà trông nó mang cái khăn quàng này cũng thật đẹp, nhưng nhìn hơi quá khổ với cái thân hình nhỏ bé của nó nhưng vẫn rất xinh. Hắn nói vì nó hay mang đồ phong phanh vả lại thời tiết cũng đã lạnh hung rồi nên mang thêm khăn quàng cho ấm. Mặc dù chỉ mang có 3 tháng sau đó cất vào tủ nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy nó quàng khăn hàng ngày, rồi năm sau lại lấy ra mang, rồi năm sau, năm sau nữa.....