Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 3 : Sinh nhật vô dụng nhất

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


- Hắc xì......khịt....khịt..... - Nhật Hạ nhảy mũi từ sáng sớm đến giờ. Dương Phong vừa thức giấc thì vội chạy xuống nhà khi biết nó còn đang ở nhà, nhưng mà thấy nó cứ như đổ bệnh thì đâm lo



- Cậu......cậu cảm sao? Mấy bữa trước mình cũng thấy cậu hắc xì



- À, nó không phải bị cảm đâu con..... - mẹ nó mỉm cười - Hạ nó kiểu bị dị ứng với thời tiết thay đổi đó mà



- Giống như viêm mũi dị ứng ấy ạ?



- Đúng rồi đó



- Hoặc là vì bụi..... - Nhật Hạ lấy giấy lau nước mũi lơ đễnh nói



- Ừ thì, cũng vì thế nữa......nói chung là phòng nó lúc nào cũng phải sạch sẽ cả. Mà nếu vì bụi, con có thể bị hắc xì cả ngày luôn đấy nhỉ? Nhớ hồi trước.... - mẹ nó bắt đầu hồi tưởng cái chuyện xưa như trái đất về cô bé tên Nhật Hạ lúc 10 tuổi, vì nghịch dại lôi hết đồ trong kho ra nên nguyên 1 ngày cứ chảy nước mũi mãi thôi. Dương Phong cũng hào hứng rồi cười khanh khách - à mà, thôi sắp trễ giờ rồi, cô đi nhé! - mẹ nó đã hơn 40 rồi mà cứ như còn đôi mươi, nhí nhảnh như vậy!



- Cậu có cần uống thuốc gì không? Mình ra ngoài mua nhé! - Dương Phong kề kề nó hỏi



- Không sao, chút nữa sẽ hết thôi - nó ăn xong thì đứng dậy đi rửa chén



- Á khoan, cậu cứ ngồi chơi đi, để chút nữa mình rửa luôn cho - Dương Phong cười tít mắt - bây giờ mình cái gì cũng biết rồi, giặt đồ cũng biết, lấy đá cũng biết đó - hắn tự hào khoe khoang - chỉ có..... nước..... - hắn đánh mắt qua cái bình nấu nước bằng điện. Nhật Hạ hiểu ý lại làm mẫu cho hắn 1 lần. Thì ra đổ nước vào xong, cắm điện vào rồi bật nút là được rồi




Nhật Hạ thấy đã lâu lắm rồi nhưng hắn còn chưa lên kêu xuống ăn cơm, không lẽ lại không biết cái gì nữa hả. Nó chậm rãi đi xuống căn bếp nhưng đồ ăn thì bừa bội, nồi niêu son chảo tứ tung mà chẳng có hình thù gì rõ ràng, đèn còn bật mà không biết hắn đã ngủ ở cái xó nào rồi. Nhật Hạ giật mình nhìn cái người cao khều đang ngồi thù lù 1 góc thấy tội



- Này, cậu bị sao thế? Đau hả? - nó chọt chọt đánh thức hắn. Dương Phong ngẩng gương mắt đẫm nước nhìn nó. Nhật Hả sảng hồn nhìn hắn, con trai gì mà mau nước mắt quá vậy



- Hức......hức.....mình......mình...... - hắn nấc lên đến nỗi không nói nên lời. Ánh mắt Nhật Hạ đã có chút thay đổi, nó nhìn hắn với ánh mắt khác 1 chút. 1 đứa con trai to con mà lại vô cùng yếu đuối, đó là lần đầu tiên nó gặp. Nhật Hạ không biết thế nào mà lại đặt tay lên đầu hắn, vỗ vỗ như dỗ 1 đứa trẻ. Dương Phong mũi khóc đến sưng đỏ nhìn nó sững sờ 1 lúc. Tuy 1 chút thôi, dù rất nhỏ nhưng hắn đã nhận ra được, nó chút......có chút để mắt đến hắn. Nó không hề gượng hỏi hắn làm sao lại khóc, chỉ yên lặng vồ về như vậy thôi. Và điều đó làm hắn khóc lớn hơn nữa, và......hắn không muốn nó tiếp tục thấy khía cạnh mít ướt của hắn như vậy cho nên.....cho nên.....



Nhật Hạ mở to mắt nhìn hắn kéo mình vào lòng, có vẻ đang khóc to hơn nữa thì phải. Hắn liên tục dụi dụi đầu vào vai nó khóc, chưa bao giờ thấy mình vô dụng đến xấu hổ như vậy. Nó mà biết hắn khóc vì cái lí do lãng xẹt chắc sẽ cười vào mặt nó mất



- Mình.....mình không biết.....nấu ăn.....hức....hôm nay là sinh nhật cậu mà mình.....mình lại không thể nấu cho cậu......mỳ Ý kiểu Đông Tây......hức..... - bàn tay nó lưỡng lự trên không, nó không dám chạm vỗ vỗ tấm lưng của hắn, tựa hồ cả người nó đang trong tình thế đóng băng chưa từng có. Nhật Hạ hừ lạnh 1 lúc rồi đẩy hắn ra, mặt nó lạnh như băng



- Có vậy thôi cũng khóc sao? Cậu ra đằng kia ngồi đi, để cho tôi - nó đứng dậy đeo tạp dề vào, nhìn như đầu bếp chuyên nghiệp



- Cậu......cậu..... - hắn đứng dậy lau lau nước mắt - mình có thể ngồi đây nhìn cậu làm được không? - hắn chớp chớp đôi mắt còn đỏ, cộng với cái đầu tóc ngố ngố nhìn hài không tả nổi



- Tùy cậu



Dương Phong trố mắt nhìn nó nấu nướng như thần đồng. Mọi thao tác trên cái điện thoại chết tiệt bây giờ như đang thực hành thực sự ở ngoài đời vậy. Cái mặt lạnh lùng của nó mà đứng nấu ăn thì đúng ngầu luôn. Hắn thầm thán phục, lại thêm phần ngưỡng mộ nó hơn. Nhưng mà nghĩ lại, hắn vẫn chưa tặng được quà gì cho nó cả, bây giờ ngay cả nấu ăn cũng là do nó nấu luôn. Nhật Hạ đặt 1 đĩa mỳ Ý thịt bò trước mặt hắn. Mùi hương thơm lừng như người ta vẫn thường hay đồn hiện đang cuốn lấy cánh mũi hắn, Dương Phong không kiềm được mà cầm lấy đôi đũa hút sùn sụt