Người Tôi Thích... Thật Lạnh Lùng

Chương 30 : Vậy cứ....thích nhau đi

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


- Cậu đã hứa là sẽ nói rõ ràng với mình sau khi trở về mà



- Là cậu đã nhớ thiếu rồi......nếu như cậu vẫn còn..... - Nhật Hạ căn bản từ sau chuyện của cô gái tên Tuệ Hương, cũng biết hắn có chút tình ý với nó. Chỉ là, nó mặt dày muốn chính miệng hắn nói ra mà thôi



- Mình thích cậu - hắn thẳng thừng nói, giống hệt ngày xưa, không hề ngại ngùng xấu hổ 1 chút nào. Và mặc dù là hỏi, nhưng hắn cũng biết mình rất quan trọng với nó, chính nó đã nói với tên mặc vest kia còn gì



- Cậu không ghét tôi năm đó...... - nó bắt đầu viện cớ, nó rất sợ hắn vẫn còn chưa chính chắn trong chuyện tình cảm



- Tại sao bao nhiêu năm cậu vẫn không tin mình lấy 1 lần, cũng không tin lấy bản thân 1 lần? Mặc dù mình muốn ghét cậu, nhưng nhìn thấy cái mặt cậu là mình chẳng thể nào không để tâm lấy 1 giây được, kỳ lắm phải không? Cậu luôn miệng nói là muốn làm rõ, làm rõ cái gì, cậu vốn muốn phủ nhận tình cảm của mình. NÓI DỐI, TOÀN LÀ NÓI DỐI! - Dương Phong tức giận hét rồi bỏ lên phòng



Hắn đang giận? Dương Phong giận nó hay sao? Sao lại lớn tiếng hờn dỗi như thế? Nhìn thật.....đáng yêu. Kỳ lạ thật, nó là người bị giận nhưng không hề cảm thấy buồn chút nào, ngược lại còn có chút thú vị, Nhật Hạ chống cằm nhìn cửa phòng đóng im ỉm mà bật cười, còn nghía mắt vào tô mỳ đã nở trương ra kia. Còn ăn uống gì nữa chứ? À mà....Nhật Hạ đứng dậy gập laptop, lục đục lấy trong tủ lạnh bịch bánh ngày hôm qua nó mua, chắc vẫn còn ăn được nhỉ, rót thêm ly sữa nữa sau khi xử lý xong đống mỳ kia



Cộc.....cộc......Nhật Hạ gõ cửa cho có lệ rồi tự động đi vào, căn phòng tối thui, hắn có bao giờ tắt đèn tối như vậy chứ? Ngủ rồi hả? Nó thở dài đặt sữa và bánh lên bàn ở đầu giường. Nó ngồi lên giường, bên cạnh cái người đang quay lưng trùm mền kín mít, rõ ràng chưa ngủ mà còn làm nũng với nó nữa sao? Nhật Hạ không có giỏi an ủi dỗ dành người khác, đặc biệt càng không thể biểu lộ ra ngoài tình cảm của mình dễ dàng



Dương Phong cảm thấy nhẹ bẫng, không còn nằng nặng ngồi ở bên cạnh nữa, hắn liền hoảng loạn chốp lấy thứ gì đó của nó mà vẫn không thấy đường, không ngờ lại 1 lần may mắn chụp được tay nó. Nhật Hạ chậm rãi xoay người nhìn hắn, trong bóng tối mập mờ, nó thấy long lanh trong khóe mắt hắn những giọt nước. Nó thở dài, lại mít ướt nữa rồi. Không vội bật đèn, nó sợ can đảm của hắn sẽ lập tức bay mất tiêu



- Vẫn còn giận sao?



- Không có......khịt.....mình đâu có giận cậu đâu.....



- Nhưng cậu vừa lớn tiếng với tôi sau đó bỏ lên phòng, không phải hờn dỗi kiểu trẻ con thì thế nào?



- Ờ.......nhưng hết rồi. Vậy cuối cùng......cậu còn thích mình không?




- Đi học??? - nó ngẩng mặt ngạc nhiên



- Ừm, đi học làm bánh, không phải nói chứ anh là học trò giỏi nhất ở đó đấy, 4 năm học chứ ít gì - hắn cũng không biết xấu hổ tự khen mình



- Vậy sao - vậy mà thái độ nó lại thờ ơ như vậy, vốn dĩ nó hơi nghi ngờ cái lời tự sướng của hắn. Nó còn không biết hắn xưa nay luôn vụng về đần độn hay sao? Có khi làm hỏng lò nướng của người ta mấy lần rồi mới làm được cái bánh không rõ hình thù ấy chứ



- Thái độ em như vậy là sao? Không tin hả? - hắn phồng mũi lên bực mình vì bị coi thường. Bao nhiêu năm rồi nó chắc cũng không biết hắn đã thay đổi như thế nào, cứ luôn gắn cho hắn cái mác ngu ngốc



- Em cũng đâu có nói vậy, khi nào anh đi?



- Sau khi em đi thì anh đi



- Vậy em chở anh đi học



- Hả? - Dương Phong trố mắt nhìn nó



- Sao? Không thích hả? Cũng không phải nhà có điều kiện sắm 1 chiếc xe máy gì, hằng ngày chỉ toàn đạp xe



- À.....không.....không phải anh có ý đó - hắn được nó đề nghị chở đi, đương nhiên là vui mừng rồi. Nhưng mà đàn ông con trai, ngay cả xe máy hắn cũng không đủ tiền mua, lại nhờ bạn gái lấy xe riêng chở đi, có phải quá mất mặt rồi không?



- Vậy ăn nhanh lên, sắp trễ giờ rồi - thấy hắn cứ thất thần ở đó, nó nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng giục